– Giữ người sống. Bắt người.
Long Tín ra lệnh. Hơn mười vạn đại quân ùa lên, trước tiên Long Tín chế trụ Giang Thiên Lý lại. Trong đội quân tuần tra cό vài người rục rịch muốn phản sáng. Thế nhưng nghe thấy ba chữ “giữ người sống” thì lại khẽ thở phào. Thấy đối phương quả thật không có ý đồ muốn giết, những người khác cũng từ bỏ phản kháng rồi.
Cuối cùng Giang Thiên Lý nhìn về phía Doanh Vô Mãn, hắn không cách nào hình dung được. Trong lòng chỉ than dài một tiếng, là Doanh Hầu hại ta!
Mười vạn đại quân tuần tra, dưới tình huống ứng phó không kịp, đảo mắt một cái cuối cùng đã biến thành một đám tù binh. Hai bên không một binh lính giao chiến, không một người tổn thương, vừa đối mặt đã vội vàng chấm dứt!
– Tước vũ khí, thay đổi trang phục, nhanh lên!
Bên đội ngũ này không nghĩ trận chiến với Doanh gia lại nhẹ nhàng đến vậy. Bởi vì trước đó một chút tin tức cũng không hề biết. Không ít người thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng. Có người còn lén lút nhỏ giọng bàn tán.
Long Tín cao giọng chỉ huy:
– Đại nhân làm thế nào lại bắt được con trai của Doanh Thiên Vương nhỉ?
– Vị này chính là Hầu Gia triều đình đấy, thế nhưng trắng trợn bắt lại như thế, sẽ không có chuyện gì chứ?
Sĩ khí phía bên Vưu tộc cũng tăng vọt. Đứng vây quân trong sảnh động Lục Tinh, khi nhận được tin báo khẩn cấp của Giang Thiên Lý, Ngao Phi cầm tinh linh cũng có chút bối rối. Sau đó hắn giống như điên cuồng mà lay động tinh linh truyền tin cho Giang Thiên Lý:
– Nhanh! Rút lui! Rút lui…
Hắn cũng không dám hạ lệnh cho Giang Thiên Lý cường công. Giết chết Doanh Vô Mãn, trách nhiệm này Giang Thiên Lý không đảm đương nổi. Hắn cũng không đảm đương nổi. Hiện tại, ngược lại hắn chỉ muốn liên hệ với Vương Gia, thế nhưng tình huống trước mắt này nào có thể trao đổi tin tức đi tới đi lui được chứ. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là để cho Giang Thiên Lý rút quân, chạy trốn!
Thế nhưng phía bên kia, Giang Thiên Lý không đáp trả nữa. Trong nháy mắt sắc mặt Ngao Phi trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Vẻ mặt lộ rõ vẻ sầu thảm:
– Đã xong! Xong rồi…
Vương Viễn Cầu và Không Hãn còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Thấy bộ dáng hắn như vậy không khỏi chấn động. Kinh nghiệm sa trường đầy mình như Ngao Phi sao có thể như thế. Thắng bại là chuyện bình thường của con nhà binh. Coi như đánh bại thì cũng không biến thành như thế được. Hai người khá hiểu rõ về Ngao Phi, thắng bại của mười vại đại quân tuyệt không thể làm sắc mặt hắn thay đổi như thế. Khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Hai người cùng bước lên, trái phải đỡ cánh tay hắn. Vương Viễn Cầu kinh sợ hỏi:
– Đại tướng quân, sao vậy? Có chuyện gì thế?
– Này!
Ngao Phi dậm chân đẩy hai người ra, lắc đầu liên tục, vẻ mặt đắng chát bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Doanh Hầu làm hỏng đại sự của ta!
– Doanh Hầu?
Vương Viễn Cầu giật mình, hắn không biết tại sao tự nhiên lại nhắc đến Doanh Hầu rồi.
– Doanh Hầu làm sao thế?
Không Hãn tiếp tục hỏi.
Đúng lúc này, ở trong động một binh tướng khác nhảy ra cấp báo:
– Đại tướng quân, Giang Tướng quân ra lệnh cho đại quân chịu thua. Do thám nhìn qua chỉ thấy cả đại quân tựa hồ không có bất kỳ phản kháng nào, đã bị bắt rồi.
Vương Viễn Cầu và Không Hãn đều chấn kinh rồi, cả hai đều đồng thời hét lên:
– Sao có thể như vậy?