“Tất nhiên ta sẽ không để cô chịu thiệt thòi, nếu cô rời bỏ Khương Ngọc, ta sẽ bồi thường cho cô một khoản xứng đáng. Đủ để cô sống an nhàn đến cuối đời, cơm áo không lo. Thế nào?”
Lương Hạ nghe thấy, quả thực nổi giận đến từng mạch máu chảy trong cơ thể dường như cũng muốn hoá đông lại.
Cô chậm rãi xoay người, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vu Mẫn, lấy hết cam đảm mà gằn giọng từng chữ:
“Tiền? Khương gia có tiền thì hay lắm sao? Tôi không cần tiền của Khương gia các người. Vì không quản được Khương Ngọc nên đánh chủ ý lên người tôi, muốn tôi rời xa Khương Ngọc ư? Đừng hòng.”
Vu Mẫn bật cười:
“Không sai. Ta chính là không quản được Ngọc nhi. Nhưng người làm mẹ như ta hiểu được cái gì tốt cho nó, cô chỉ đem đến gánh nặng cho Ngọc nhi mà thôi. Lương tiểu thư, cô yêu một người lại muốn họ phải gánh vác mọi thứ thay cho cô sao?”
Chậm rãi đặt tách trà lên bàn, Vu Mẫn khẽ nhếch nhẹ khoé môi, cười như không cười mà nói:
“Tiền cô không cần ta vẫn sẽ cho người mang đến Lương gia cho cô. Cô muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần cô rời khỏi Ngọc nhi.”
Lương Hạ cắn môi nhẫn nhịn, tuy lúc này cổ họng chẳng phát ra bất kì tiếng khóc nào, vậy mà nước mắt tuyệt nhiên cứ lăn dài trên đôi má phấn đã nhợt nhạt.
Cánh môi thoáng va vào nhau một cách kiềm nén, Lương Hạ khép mắt thật nhẹ, xoay người dứt khoát đi ra khỏi cửa.
Xung quanh đám vệ sĩ đứng thẳng người, không một ai tiến lên giữ cô lại.
Bầu không khí tại đại sảnh tuy không hằm hằm dao kiếm đáng sợ, nhưng đích thực lại tồn tại những cơn sóng ngầm trào dâng mãnh liệt giữa hai nữ nhân.
_________
Bóng dáng Lương Hạ thất tha thất thiểu rời khỏi Khương gia.
Đến bản thân Lương Hạ cũng không biết mình trở về Lương gia bằng cách nào, trở về căn phòng quen thuộc, cô đi đến nhà vệ sinh, ở trong đó ôm mặt khóc đến nghẹn.
Hai bàn tay nhỏ bé mau chóng bị ướt đẫm, tiếng khóc vang ra bên ngoài, ngay sau đó cô căm phẫn gào lên, bàn tay điên cuồng ném hết mọi đồ đạc xung quanh mình bay tứ tung khắp phòng, hành động đó làm cho những ai đang có mặt trong Lương gia lúc này cũng đều phải đưa mắt nhìn lên, hốt hoảng.
Người kinh hoảng nhất chính là bà nội Lương.
Bà Lương bất an lo lắng đến cửa phòng Lương Hạ, giơ tay gõ cửa gọi tên cô lại không thấy cô trả lời, chỉ nghe thấy bên trong đột nhiên ngưng bặt tiếng khóc, rõ ràng là đang cố gắng không cho tiếng khóc bật ra ngoài.
Bầu không khí tại Lương gia như bị đè nén xuống đến tận cùng của sự ngột ngạt.
Đồng hồ trên tường điểm mười giờ tối, khi mọi không gian dường như trở nên tĩnh lặng đến lạnh người thì chiếc điện thoại di dộng trong túi Lương Hạ đột nhiên reo lên, hồi chuông kéo dài vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
Lương Hạ giật mình.
Giữa bầu không khí lặng thinh thế này, tiếng chuông ấy như bị khuếch đại to gấp vài lần.
Là Hạ Nhi.
Lương Hạ chậm rãi cầm chiếc điện thoại lên, tâm tình bất ổn khiến cô hơi do dự, nhưng vẫn nhận máy.
________
Hôm nay vốn dĩ tiết trời se lạnh, màn sương đêm dày đặc đang bao phủ lên toàn thành phố.
Hạ Nhi vẫn còn đang muốn chết chìm trong sự thoải mái của chăn êm nệm ấm.
Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ liên tục reo lên làm cô phải chịu thua mà với tay cầm lấy.
Ngón tay cái lướt nhẹ trên màn hình, Hạ Nhi mắt nhắm mắt mở trả lời:
“Alo……”
[Lương Hạ hình như gặp chuyện gì đó. Ta có chút lo lắng cho nó. Hạ Nhi, con xem…]Giọng nói già nua đầy bất an bên trong điện thoại ấy vừa cất lên, suýt chút nữa doạ Ha Nhi sợ chết khiếp.
Là bà nội Lương.
Hạ Nhi nhíu mày nhìn lại lần nữa vào màn hình điện thoại để xác nhận, ngay sau đó cô than thở một hơi:
“Dạ, con sẽ hỏi thử xem. Bà yên tâm đi ạ.”
Hạ Nhi vừa tắt máy của bà nội Lương, ngay lập tức gọi vào số của Lương Hạ.
Điện thoại đổ một hồi chuông dài mà Lương Hạ vẫn không bắt máy.
Ngồi trên chiếc giường kiểu dáng trang nhã màu trắng sữa, Hạ Nhi hơi sốt ruột, khẽ cuộn tròn người vào chiếc chăn bông màu xanh bên dưới, đôi mắt hổ phách liếc nhìn điện thoại đã bất chợt có tín hiệu, cô liền lập tức nói:
“Là tớ đây.”
[Hạ Nhi…] Lương Hạ nghẹn ngào gọi.Hạ Nhi nhạy cảm nhận ra giọng nữ nhân đầu dây bên kia không bình thường, ngay lập tức ngồi bật dậy, vội vã hỏi:
“Lương Hạ, cậu khóc đấy à?”
Hạ Nhi tỉnh cả ngủ, cô bước ra khỏi chăn bông, hai mắt căng tròn không chớp.
Nhìn ra khe hở rèm cửa bên phía cửa sổ, ánh đèn nhạt màu khẽ in xuống sàn nhà.
Không hiểu sao nghe thanh âm của Lương Hạ vừa gọi mình, cô lại có chút lo lắng, giống như một ánh tịch dương đang tàn lụi…
Đầu dây bên kia hơi im lặng một lúc, sau đó là thanh âm nhỏ như muỗi kêu, hầu như là thì thào mà nói ra:
[Không… tớ ổn mà..]Hạ Nhi vốn đã hơi sững sốt khi nghe được ngữ khí kì lạ của Lương Hạ, làm sao tin lời nói sáo rỗng cho qua đó, ngay lập tức vào vấn đề chính:
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Bên kia đầu dây, tiếng thở dài đầy mệt mỏi của Lương Hạ vẫn nhả ra truyền đến tai Hạ Nhi, điều này càng làm Hạ Nhi thêm căng thẳng mà vội vàng hỏi tới:
“Lương Hạ! Cậu đang gặp chuyện gì? Mau nói!!!”
[Hạ Nhi à…]Đầu dây bên kia Lương Hạ lặng người gọi, giọng run run tựa hồ không kiềm nén nổi nữa, nơi đại não hệt như bị một tiếng nổ lớn vang rền lên, khiến mọi thứ cô nghe được chẳng khác gì tiếng ong ong khó chịu.
Thấy Lương Hạ chỉ gọi một câu lại im lặng, Hạ Nhi nhạy cảm nhận ra chắc chắn có vấn đề, cô thở mạnh một cái rồi lại tiếp:
“Cậu đang ở nhà phải không? Ở yên đó, tớ sẽ qua ngay.”
Lương Hạ nghe thấy liền bừng tỉnh, bây giờ cô mới cảm thấy như toàn bộ sức lực cơ thể một lúc đã bị phân tán đi đâu mất, đến việc cầm cho vững chiếc điện thoại cũng phải cầm bằng cả hai tay mới giữ được.
[Hạ Nhi.. Không… không cần qua đây…]“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Giọng Hạ Nhi gấp gáp, âm sắc có vài phần sợ hãi.
[….]Hạ Nhi hướng mắt nhìn ra ngoài khu vườn hoa hồng, bầu trời tối đen như mực ngoài khung cửa kính, cô nghiêm giọng gầm lên:
“Lương Hạ, cậu mau nói!!!”
Hai bàn tay mảnh khảnh của Lương Hạ đã run rẩy tự khi nào, suýt chút nữa còn làm rơi cả chiếc điện thoại xuống đất.
Lương Hạ vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
[Hạ Nhi… tớ…]Ngay sau đó liền không kiềm được, cô bật khóc.
Hạ Nhi đợi mãi mà không nhận được một lời hồi âm nào đươc truyền lại. Chỉ nghe thấy tiếng khóc đến tê tâm liệt phế kia, sau đó là tiếng “bíp bíp” đều đặn truyền đến tai cô.
_______
Lương gia.
Hạ Nhi phóng đến Lương gia bằng một tốc độ nhanh không tưởng, vừa tới cửa chính đã thấy Bà nội Lương đang đứng đợi cô, không nói hai lời, Hạ Nhi lao ngay lên phòng Lương Hạ.
Cửa phòng vẫn đóng kín mít.
Hạ Nhi kiên nhẫn giơ tay lên gõ cửa, bên trong lại không hề có động tĩnh.
Vốn đã bất an, Hạ Nhi không thèm gõ cửa nữa mà nhấc chân lên đạp luôn cửa phòng.
Cánh cửa bật mở trong sự ngỡ ngàng của bà nội Lương.
Hạ Nhi không để ý nhiều đến thế, vừa nhìn thấy khung cảnh trong phòng, cô nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:
“Cái mớ hỗn độn chó chết gì thế này?”
Bên trong phòng là một đống hoang tàn, Lương Hạ thì mệt mỏi nằm trên giường, nhắm chặt mắt cắn môi mà bật khóc nức nở.
Mi mắt nhắm chặt, dồn ép những dòng lệ mặn đắng chát chúa hoen dài ra hai bên má, thấm đẫm vào làn tóc rối bời bên dưới.
Lương Hạ nghe thấy tiếng động liền thút thít ngẩng mặt lên, cảm giác đau đớn nơi trái tim một lúc trải dài cả thân thể lẫn tâm trí mỏng manh của cô khiến hai bàn tay ra sức nắm chặt lấy tấm ga giường đến run lên bần bật.
“Ra ngoài!!!!”
Cổ họng Lương Hạ gào đến muốn khàn đi, hai hốc mắt mau chóng trực trào những dòng lệ nóng ấm.
Hạ Nhi nghe thấy không những không nghe còn bước nhanh tới, gấp gáp vội vàng vỗ về:
“Lương Hạ, bình tĩnh đi.”
Vừa nói vừa vuốt nhẹ bả vai của Lương Hạ, cố gắng trấn an.
Thế nhưng Lương Hạ lại càng úp mặt vào gối mà khóc nghẹn, khóc đến hoảng loạn.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu đung đưa, trĩu nặng trên hàng mi vừa dài vừa rậm, khiến trái tim người ta cũng đau thắt lại.
Hạ Nhi nhìn mà có chút không chịu được, lên tiếng:
“Nói cho tớ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Hạ vẫn khóc nức nở, khóc đến tê tâm
liệt phế, tan nát cả tâm can.
Hạ Nhi bất lực thở dài, chỉ có thể ôm lấy Lương Hạ, không ngừng vỗ về:
“Cậu bình tĩnh đi, có tớ ở đây!”
Lương Hạ gục mặt vào ngực Hạ Nhi, toàn thân vô thức run lên từng cơn.
Cô rất muốn kể lể với Hạ Nhi về tâm trạng bị chèn ép tới sắp ngạt thở của mình những ngày qua, thậm chí rất muốn được khóc trước mặt Hạ Nhi.
Gia đình Khương Ngọc!
Du Tử Miên!
Những bất an xung quanh cuộc sống bình lặng của cô!
Nhưng bản thân lại không thể nói nổi nên lời, thời gian qua vẫn luôn ôm chút tự trọng không đáng đồng tiền nào đó để gượng cười bước tiếp.
Khương Ngọc chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô, thế mà hiện giờ cũng sắp bị dập tắt một cách không thương tiếc.
Hạ Nhi vuốt tóc Lương Hạ, nhẹ giọng hỏi:
“Nói cho tớ, chuyện gì vậy?”
Âm thanh dịu dàng ấy truyền đến tai Lương Hạ, chỉ khiến cô thấy nơi đại não vang lên hàng vạn lần những tiếng rơi vỡ vụn vặt.
Cô khép mắt cúi mặt, cố gắng kiềm nén mọi sự khổ sở xuống sâu trong lồng ngực. Cửa miệng như bị đông cứng hoàn toàn, không thể nói thêm được câu nào sau những tiếng khóc ngắt quãng đầy uất nghẹn.