“Nói xin lỗi!”
Tô Kiều Kiều gào len:
“Cô con mẹ nó có bệnh!”
Cố Ân Ân vừa định Cố Lan San, Cố Lan San liền hất tay cho Tô Kiều Kiều một cái tát:
“Nói xin lỗi!”
Tô Kiều Kiều bị một cái tát đánh có chút mụ mị, giơ tay lên, che kín mặt của mình, muốn giãy giụa, tuy nhiên cô ta bị Cố Lan San nắm tóc, liền vừa mạnh mẽ nói một tiếng:
“Bệnh thần kinh!”
Cố Lan San lại nhẫn tâm giơ tay lên, ném cho Tô Kiều Kiều một cái tát nữa. Lần này cô không có lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều, ánh mắt Tô Kiều Kiều nhìn Cố Lan San cũng cực kỳ quật cường, không chút ý tứ nào muốn mở miệng nói xin lỗi. Lần thứ ba Cố Lan San giơ tay lên, lúc này, mấy người ngồi cùng Tô Kiều Kiều mới hồi thần, mấy người nữ có nam có, đồng loạt lao về phía Cố Lan San và Tô Kiều Kiều.
Cố Ân Ân thấy đối phương người đông thế lớn, cô và Cố Lan San cũng chỉ có hai người, từ nhỏ cô cũng không biết người. Lần này nếu xảy ra đánh nhau, khẳng định thua thiệt là cô và Cố Lan San. Cố Ân Ân luống cuống tay chân móc điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng tìm số điện thoại của Hàn Thành Trì, vừa có người nghe, cô liền hơi nức nở mách:
“Thành Trì, anh tới quán trà bên cạnh Cố Cung 2 ngày trước chúng ta đến nhanh lên, em cùng San San bị người khi dễ.”
************
Hàn Thành Trì vừa vặn đang ở Kinh Thành Câu Lạc Bộ, cch quán trà rất gần, anh lấy tốc độ 100m chạy tới, chỉ dùng không đến mười phút, dĩ nhiên không phải đến quán cà trà, mà là phòng bảo vệ của quán.
Tô Kiều Kiều đang nói:
“Thôi, tối nay tôi còn có một bữa tiệc, không cần báo cảnh sát, quá phiền toái.”
Thời điểm Hàn Thành Trì đẩy cửa ra, tiến vào, anh chạy thẳng đến trước mặt Cố Lan San và Cố Ân Ân, thấy hai người không bị thương tích gì, lúc này tim mới khẽ để xuống, sau đó thấy vết thương bị phỏng phồng rộp lên trên cánh tay của Cố Ân Ân, đáy mắt trơn bóng như ngọc hiện lên vẻ tàn khốc, sau đó đứng lên,nhìn thẳng về phía Tô Kiều Kiều, nhếch môi cười nói:
“Tính? Cái này thật đúng là không thể coi được, giao cho cảnh sát xử lý thôi.”