Mọi người dưới hạ giới tưởng rằng sắp có cơn thịnh nộ của mẹ thiên nhiên ập đến. Ai nấy cũng hấp tấp trở về nhà của mình, mong sao tránh được cơn mưa đang sắp sửa rơi xuống đất. Bầu trời âm u, mây đen dày đặc, cơn gió thổi mạnh đến mức những thân cây nhỏ bé bị ngã làm đôi rơi xuống lòng đường. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái sợ hãi, hoảng loạn và cố chạy về nhà càng nhanh càng tốt.
Ngư Lâm nhìn sắc trời âm u kì dị trên cao, đoán biết trận chiến của đội quân của Quý Nhậm và đội quân của Huyết Yêu đã bắt đầu diễn ra rất căng thẳng. Nếu không phải ông cần bảo vệ Hạ giới, ông nhất định lên Thiên giới góp vui một tay.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên, mặt nghiêm nghị nhưng lại rất đẹp xuất hiện đứng bên cạnh Ngư Lâm. Bà cũng đang ngước mắt nhìn lên Thiên giới hai tay chấp đằng sau lưng, dàng vẻ lo lắng hiện rõ mồn một. Bà nói:
“Nếu không phải ngài ấy ngăn không cho ta lên Thiên giới, ta hà cớ gì còn đứng dưới đây cơ chứ.”
Ngư Lâm trung ra bộ dáng cung kính, ông cúi đầu nói với người đàn bà lạ mặt:
“Ngài sao không nghỉ ngơi mà lại lên Hạ giới làm gì?”
“Ngươi thấy ta có tâm trạng nghỉ ngơi ư? Ông ấy đang gặp nguy hiểm, thế mà vẫn khước từ tâm ý của ta. Lúc nào ông ấy cũng tin tưởng thằng nhóc Huyết Yêu đó hơn cả người đàn bà của mình.”
Ngư Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Tính tình Huyết Yêu có hơi kiêu ngạo, nhưng đệ ấy là người vô cùng đáng tin. Thần cho rằng vì lý do đó Thiên tử mới yên tâm mà giao việc cho đệ ấy.”
Người đàn bà vẫn tỏ ra phật ý một chút:
“Ngay từ đầu ta đã không tin chuyện ông ấy bắt giam thằng bé. Nực cười nhất là gì ngươi biết không?”
Ngư Lâm nhích lại gần người đàn bà nọ một chút, tỏ ra vẻ đang rất quan tâm chuyện bà vừa nói. Quả nhiên, người đàn bà tỏ ra hào hứng hơn ban nảy rất nhiều. Bà nói huỵch toẹt ra:
“Rằng ta đây lo lắng cho cả hai tên đó.”
Người đàn bà quay người chuẩn bị rời đi, nhưng bà vẫn nói một câu với Ngư Lâm:
“Bảo vệ tốt cho Hạ giới. Ta còn phải xem xem kẻ nào trong Âm giới đang tác oai tác oái hay không.”
Ngư Lâm cung kính chào người đàn bà, mồ hôi tự dưng ướt đẫm sóng lưng. Ông có đời nào có cơ hội được trò chuyện với bà ấy như một người bạn đồng hành lâu năm như vậy đâu. Ông ngước lên nhìn bầu trời một lần nữa, thầm hy vọng họ sẽ thắng trong cuộc chiến.
Tịnh Ngôn suýt nữa phải khóc thét khi đánh với Tiểu Bạch. Nó vừa né một đòn hiểm từ đằng sau lưng mà Tiểu Bạch vừa tung chiêu. Ngay khi vừa chọn nó làm đối thủ, Tiểu Bạch đã không ngưng thêm một giây phút nào cả mà đâm đầu vào tấn công nó ngay.
Tiểu Bạch thoát ẩn thoát hiện như ma. Nó mới vừa trông thấy cô đứng trước mặt, thoát một cái cô đã xuất hiện đằng sau lưn, còn tặng cho nó một nhát đâm chí mạng. May mà nó phản xạ tốt đã lách người né tránh kịp lúc.
Tịnh Ngôn không có kinh nghiệm chiến đấu trực diện, duy nhất chỉ có một lần nó tham chiến trực tiếp cách đây cũng khá lâu rồi. Nó cũng một thằng nhóc trạc tuổi nó có dằn co qua lại hồi lâu, nó nhớ nó còn để lại trên ngực thằng nhóc ấy một vết sẹo dài.
Vậy mà Tiểu Bạch – đối thủ của nó lại rất sành sỏi trong chuyện đánh nhau tay đôi. Không thể không phục sức bật của Tiểu Bạch. Nếu họ không phải kẻ địch của nhau, chắc chắn nó sẽ trở thành bạn bè tốt với con bé đó cho xem. Cái tính cách thoạt nhìn đã biết có điểm tương đồng với nó ở điểm rất nhiệt tình tham chiến, có khi con bé đó hiếu thắng hơn nó một chút.
Đột nhiên Tiểu Bạch quăng cho Tịnh Ngôn một cái nhìn căm tức rất có thâm ý sâu xa nào đấy mà nó khó mà đoán được đó là ý gì. Cô bé hét vào mặt nó, nước miếng văng đầy khuôn mặt của nó:
“Lý Ngôn, ngươi chắc không còn nhớ đến ta. Nhưng ta nhớ rất rõ về ngươi, tên đầm lầy xấu xa.”
Tịnh Ngôn lộ vẻ kinh ngạc rành rành, đang nghiền ngẫm những gì mà Tiểu Bạch đang nói. Xem ra giữa họ thật sự có quen biết, nếu không làm sao cô biết được tên thật của nó? Bởi vì nó chỉ đổi sang chữ Tịnh khi đầu quân cho chủ nhân mà thôi. Việc có người biết nó họ “Lý” không phải chuyện thường tình chút nào.
Tịnh Ngôn ngừng đánh, nó cố nhớ xem nó đã từng chạm mặt Tiểu Bạch hay chưa, dù nó chắc mẻm rằng đôi mắt ương ngạnh kia nó đã bắt gặp ở đâu rồi. Nó quyết định hỏi thẳng:
“Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Tiểu Bạch khạc nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, hất cầm nói:
“Ta chỉ ngỡ rằng ngươi lớn tướng không nổi thôi, đến cái não cũng teo lại bằng trái nho luôn rồi. Nếu không nhớ ra ta, ta sẽ đánh cho đến khi nào tên ngốc nhà ngươi nhớ ra ta mới thôi.”
Tiểu Bạch gầm gừ, cầm thanh bảo bối mà Huyết Yêu cho, hung hăng đâm loạn vào người Tịnh Ngôn. Nó né một cách khó khăn, bởi vì hành động của Tiểu Bạch cực kỳ nhanh và nó hầu như không đọc được chiêu thức quen thuộc nào mà cô đang sử dụng cả.
Tịnh Ngôn tức mình, không thể đánh thua Tiểu Bạch được, không thể mất mặt trước mặt chủ nhân được. Nó phải khiến cô bé nhỏ người này biết thế nào là lễ độ thôi. Nó chấp hai tay lại làm một, miệng niệm câu gì đó không ai nghe rõ. Chỉ thấy một dòng sông bùn lầy xuất hiện kéo Tiểu Bạch rơi vào đầm lầy.
Tịnh Ngôn cũng nhảy xuống đầm lầy mà mình tạo ra. Ở trong đầm lầy, nó có thể dễ dàng chiến thắng đối phương hơn. Nó cố nhấn chìm Tiểu Bạch trong vũng bùn.
Linh Đàm hốt hoảng đầy lo lắng, sợ Tiểu Bạch sẽ xảy ra chuyện. Gã đang đánh nhau với Tịnh Mẫn, kẻ vừa mới biến những giọt nước thành băng và bắn về phía gã như ngàn mũi tên vô cùng sắc nhọn. Gã gạt từng mũi tên đi, vừa để trúng một mũi tên vào giữa ngực. Bởi vì gã vừa trông thấy Tiểu Bạch bị nhấn chìm trong đầm lầy mà Tịnh Ngôn tạo ra.
Linh Đàm từ lúc gặp Tiểu Bạch bên trong thiên lao đã chẳng kịp hỏi thăm hay gọi thẳng tên con bé được một lần. Gã sợ con bé vẫn chưa muốn gặp mặt mình, sợ con bé vẫn còn ôm hận vì gã đã bỏ rơi hai mẹ con họ. Gã không muốn Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì, vì đứa con gái bé nhỏ này, gã nhất định phải chiến thắng, gã nhất định phải được nghe một tiếng “cha” từ miệng con bé nói ra.