Nàng luôn luôn cầm được thì cũng buông được, giờ đây đã nghĩ thông suốt, tất cả không muốn, cũng liền bỏ hết tại nơi này thôi. Nàng ôm chặt Địa Mạch Tử Chi, kéo Thanh Quỳ dậy, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Thanh Quỳ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Li Quang Dương, Li Quang Dương bí mật gật nhẹ đầu. Viêm Phương trầm giọng nói: “Đi? Hiện giờ Tứ giới tề tựu, sao có thể tha cho một tiểu nha đầu như ngươi tự nhiên đi lại? Địa Mạch Tử Chi sớm nên bị hủy diệt cùng với thế giới thượng cổ, hiện giờ Đông Khâu Xu đã chết, các người còn có thể chạy trốn tới nơi nào nữa?”
Ông vừa mới dứt lời, trong tay Dạ Đàm, Mỹ Nhân Thứ bùng nổ ma khí, đánh thẳng về phía Viêm Phương.
“Nhãi ranh càn rỡ!” Viêm Phương gầm lên một tiếng, mà khí kình lạnh như băng đã tới trước người. Bên cạnh ông, Triều Phong và Tương Liễu người nhanh như chớp, hợp lực chống đỡ. Trong tích tắc, Tương Liễu chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, sau đó, một giọt máu nhỏ xuống từ lá hoa của Mỹ Nhân Thứ. Ông cúi đầu, kinh hãi thấy lòng ngực của mình bị xé ra, trái tim đang đập nửa che nửa hiện.
Viêm Phương cũng kinh hãi đến lùi ra phía sau nửa bước.
“Đại Tế tư!” Thanh Quỳ kinh hô một tiếng, định xem xét thương thế của Tương Liễu. Dạ Đàm đưa tay ra, ngăn cản nàng tiến lên: “Ta muốn tỷ tỷ ta sống sót, đi nơi nào cũng được.” Binh khí nhỏ máu trong tay Dạ Đàm hướng thẳng vào bốn đế, ma khí màu tím đen như máu nhỏ giọt quanh quẩn nàng, đậm đặc như có bản thể, “Nếu Tứ giới không dung, ta sẽ vì tỷ ấy tàn sát cả Tứ giới. Nếu trời đất không dung, ta sẽ vì tỷ ấy tái tạo trời đất, lập lại phép tắc.”
Nói xong, nàng nắm tay Thanh Quỳ, ôm Địa Mạch Tử Chi, bước ra khỏi Bồng Lai tiên đảo.
Triều Phong đương nhiên cũng muốn đuổi theo, Viêm Phương tức giận đến tưởng chừng như muốn hộc máu: “Nghiệt tử, ngươi làm gì vậy?!”
“Này……” Triều Phong không còn cách nào khác, là thực sự không còn cách nào nữa. Hắn đành phải nói: “Con…… nằm vùng, con đi nằm vùng!”
Dứt lời, hắn đuổi theo Dạ Đàm, vội vàng chạy đi.
Đế Chùy vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến lúc này, ông mới nói: “Huyền Thương quân lúc nãy rất lâu không xuống tay, thì ra là đang đợi viện binh đuổi tới. Đại nghĩa của Thần tộc, ta rốt cuộc đã được tận mắt nhìn thấy rồi.” Loading…
Viêm Phương cũng hùa theo chất vấn: “Thiếu Điển Tiêu Y, ngươi đoạt được Địa Mạch Tử Chi, hiện giờ lẽ ra còn có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Vì sao ban nãy nhìn thấy Đại Tế tư của ta bị thương, máu tươi của nhiều dũng sĩ Tứ giới đổ ngay tại trận như thế, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, giương cung mà không bắn hả?”
Thiếu Điển Tiêu Y nhìn thoáng qua Huyền Thương quân, nói: “Việc này……”
Suy nghĩ nửa ngày, vậy mà lại không có lời nào để đáp.
Mà lúc này, Huyền Thương quân im lặng đã lâu đột nhiên nói: “Khi xưa Bàn Cổ khai thiên lập địa, chỉ là ngẫu nhiên.”
Hắn đột nhiên nói ra một câu không liên quan gì, Viêm Phương nào chịu bỏ qua? Ông nổi giận nói: “Giờ này còn có thể nói sang chuyện khác được à?”
Nhưng mà Huyền Thương quân lại tiếp tục nói: “Ngài ấy chỉ định sử dụng rìu Bàn Cổ vào lúc Cửu Tinh Liên Châu. Mà khi đó, rất nhiều hoa linh của Địa Mạch Tử Chi đang dung hợp, hỗn độn phân ra thanh trọc. Ngài ấy dùng rìu Bàn Cổ chặt đứt thanh trọc, mới chẻ được hỗn độn ra, tự thành trời đất. Nhưng Quy Khư cách đó xa nhất, uy lực của thần khí giảm bớt, hơn nữa nơi này có một gốc Địa Mạch Tử Chi chưa trưởng thành củng cố hỗn độn, tựa như gốc rễ củng cố thủy thổ. Cho nên nơi này được giữ lại.”
Viêm Phương tức giận: “Cái này thì có liên quan gì tới những lời chúng ta vừa nói chứ?”
Huyền Thương quân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bốn đế, nói: “Hiện giờ Bàn Long Cổ Ấn tổn hại quá nặng, nội hơn trăm năm cũng không thể phục hồi. Mà hỗn độn tiết ra ngoài, trong vòng mười năm, sinh linh Tứ giới đã có thể bệnh chết hơn phân nửa. Huống hồ là trăm năm?”
Bốn đế nhìn hắn chằm chằm, để mặc hắn độc thoại một mình, đều hoài nghi có phải hắn đã rối loạn nguyên thần rồi không.
Huyền Thương quân chậm rãi nói: “Nếu ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đều đã hiện thế…… con tính, đúc lại rìu Bàn Cổ, tái hiện Cửu Tinh Liên Châu, nhân lúc hoa linh dung hợp, hủy diệt Quy Khư.”
Hắn nói rất nghiêm túc, nhưng mà bốn đế đều tức giận không nhẹ. Đế Chùy phẫn nộ nói: “Ta tưởng rằng Huyền Thương quân có diệu kế gì, nhưng hóa ra lại buồn cười như thế! Hiện giờ ba mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đã hiện thế, nhưng hai mảnh lại rơi vào trong tay nha đầu thối tha Li Quang Dạ Đàm kia! Với tính tình của nàng ta, chẳng lẽ có thể giao ra mảnh vỡ rìu Bàn Cổ sao? Thiên tượng Cửu Tinh Liên Châu đã qua, mấy chục vạn năm cũng chưa chắc có thể gặp lại lần nữa, làm sao tái hiện? Về phần hoa linh dung hợp, hiện giờ còn khả năng được à?!”
Ông đặt ra một chuỗi câu hỏi, cũng là chỗ khiến người khác nản chí nhất.
Thế nhưng, Huyền Thương quân lại dường như đã sớm nghĩ tới. Hắn chầm chậm nói: “Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, nàng sẽ không giao ra. Nhưng có một người…… có thể.”
Hắn vừa dứt lời, Li Quang Dương liền lẩm bẩm nói: “Thanh Quỳ.”
Thiếu Điển Tiêu Y, Đế Chùy kể cả Viêm Phương cùng sửng sốt. Trong ánh mắt của Huyền Thương quân hầu như chỉ có sự vô tình quyết tuyệt: “Đúng. Đúc lại rìu Bàn Cổ, hoa linh dung hợp, cô ấy đều sẽ giúp chúng ta. Về phần tinh tượng Cửu Tinh Liên Châu……”
Viêm Phương bỗng nhiên giác ngộ ra, nói: “Thiếu Điển Tiêu Y và ngươi, chính là linh hồn của các vì sao.”
Bên cạnh, Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Cho dù là linh hồn của các vì sao, tự ý thay đổi tinh tượng, cũng là làm trái đạo trời. Chỉ sợ trời sẽ giáng hình phạt xuống ngay lập tức!”
Nhưng mà lão vừa dứt lời, Thiếu Điển Tiêu Y lại nói: “Nếu có thể giải cứu chúng sinh khỏi dầu sôi lửa bỏng, trời phạt thì có gì đáng sợ?” Sắc mặt ông đạm nhạt, nói, “Đúc lại rìu Bàn Cổ, tái hiện Cửu Tinh Liên Châu, hủy diệt Quy Khư…… Việc này nói ra thì dễ, nhưng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ không còn, Quy Khư cũng bị hủy, Địa Mạch Tử Chi làm sao tồn tại? Nếu Địa Mạch Tử Chi chết héo đi, hoa linh tự nhiên cũng không còn tồn tại được nữa. Mạng sống bị đe dọa, Li Quang Thanh Quỳ cũng sẽ tương trợ sao?”
Lúc ông nói những lời này, là nhìn về phía Li Quang Dương.
Li Quang Dương phải nắm chặt hai tay, mới có thể khống chế cơn run rẩy, ông im lặng không nói gì. Huyền Thương quân lại thay ông trả lời: “Cô ấy sẽ.”