“Khoảng thời gian này rất nhớ anh, anh còn xả ra tai nạn. May mà gặp dữ hóa lành, nếu không thì em cũng không biết bây giờ em sẽ như thế nào. Em sợ mình phát điên mất!”
Những lời cuối nặng trĩu rót vào tai, như thể có ma lực.
Cô cũng dùng tay trái vòng qua cơ thể anh, nói: “Em đây không phải không sao sao? Có câu nói, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Em nhìn qua liền biết là người có không ít may mắn, nếu không làm sao có thể gặp được anh chứ?”
“Em thực sự nghĩ rằng gặp được anh là một điều hạnh phúc sao?”
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, giọng nói trầm thấp, khàn khàn như rượu ngon lâu năm, nghe có chút hơi say.
Hứa Minh Tâm thực sự hiểu rằng cô là một con tôm con, không thể khiêu khích kẻ thù.
Kể từ khi ở cùng Cố Gia Huy, những rắc rối liên tục xảy ra.
Nhưng cô không sợ, cô biết Cố Gia Huy sẽ đến cứu mình.
Anh chắc chắn sẽ đến!
“Ừ, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, giống như ăn mật ngọt vậy.”
Cô cười hì hì nói, đôi mắt cong thành như trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp.
“Được, anh đưa em đi ăn mật ong.” Buổi sáng họ uống nước mật ong để, giải độc dưỡng nhan là một điều tốt.
Hứa Minh Tâm uống gấp đôi, bụng phình to.
Không được rồi, phải giảm cân thôi.. Bây giờ vẫn chưa phải là Tết Nguyên Đán, vậy sao tăng lên lên 1.5 kg rồi chứ?
“Ăn uống no đủ, thoải mái không?”
“Thoải mái!”
“Nằm ườn ra thế có thoải mái không?”
“Thoải mái!”