Dù sao cũng là việc riêng tư của người ta, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô chỉ có thể lắc đầu: “Cái này… Em cũng không biết. “
“Vậy được rồi, hôm nay em xin nghỉ phép để tới đây, cuối tuần kéo dài thêm hai ngày sẽ không đến thăm cô bé Cố Cố được, em muốn về sớm trở về, còn một dự án trong tay còn chưa hoàn thành.”
“Vậy em trên đường đi cẩn thận một chút, chị và Minh Châu là hàng xóm cũng là đồng nghiệp, nhờ em chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút.”
“Ừm, em sẽ.”
Ôn Mạc Ngôn ôm Cố Cố một chút, nói lời tạm biệt với cô bé, rồi xoay người rời đi.
Trong phòng một nhà ba người, rất nhàn nhã xem…
Heo Peppa.
Cố Thành Trung không hiểu, một hình ảnh động phẳng như vậy, làm thế nào lại bán chạy nhất?
Vì sao Cổ Cố lại thích xem như vậy, rõ ràng ở nước ngoài cũng không biết bộ phim hoạt hình trong nước này mà ta.
Mà Hứa Trúc Linh dĩ nhiên cũng xem theo thấy rất hứng thú, vốn trong nhà chỉ có Hứa Trúc Linh, anh lo lắng nhất chính là làm ba.
Bây giờ trong nhà còn có thêm một cô bé.
Anh làm một người ba có tâm tư rất mỏng manh dễ vỡ.
Đây không phải là một gia đình ba người, đây là một ba hai con gái.
Cố Thành Trung tuy rằng không ngừng tẩy não mình, Hứa Trúc Linh là vợ của mình, anh chỉ là sủng ái cô thành con gái mình mà thôi.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô và Cố Cố chơi đùa cùng nhau, mà anh ở bên cạnh không xen vô được lời nào, trong nháy mắt cảm thấy mình lớn tuổi rồi, khoảng cách thế hệ xa rất nghiêm trọng…
Để có được sự gần gũi hơn về ngôn ngữ chung, anh không đã đi đến công ty, nhưng là vì để xem … Heo peppa?
“Trông rất hay hay sao?”
“Rất hay nha, anh không nghĩ Peppa rất đáng yêu sao?”
“Em không nghĩ nhân vật đó rất phẳng sao?” Cổ Thành Trung nói ra sự thật.
“Chỉ là phim hoạt hình mà thôi, có cần phải thực tế như vậy không? Nhìn tốt là được rồi! “
“Ba Cố, mẹ Trúc Linh.”
Cố Cố vốn đang xem rất nghiêm túc, đột nhiên gọi bọn họ. “Khi nào ba mẹ sinh cho con một em trai hay một em gái vậy ạ?”
“Em trai… Em gái ?”
Hứa Trúc Linh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.
Hai gò má cô trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Cổ Thành Trung, nhưng cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người cô, như có như không, không thể dời đi.
Ánh mắt của anh rất hung hăng, khiến cô không có chỗ ẩn nấp.
Rõ ràng ăn mặc rất kín kẽ, lại đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.
“Tại sao đột nhiên hỏi điều này?”
Cố Thành Trung thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như một khúc dạ khúc nặng nề, mang theo vài phần thần bí.
“Mẹ nói mẹ không thể cho con thêm em trai và em gái, cậu thì đừng nói là vợ, bạn gái cũng không có, càng không thể. Con chỉ có thể trông cậy vào ba Cố thôi, ba Cố lợi hại nhất, lấy được vợ nữa, so với cậu lợi hại hơn nhiều lắm!
“Vậy Cố Cố con thích em trai, hay là em gái?”
“Tất cả con đều thích hết ạ! Có em gái con có thể chải bím tóc cho em, có em trai con sẽ kể chuyện cho em .” Cố Cổ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từng chữ từng chữ nói: “Nhưng là… không biết đến khi nào mới có? “
“Còn… Còn sớm…”
Hứa Trúc Linh xấu hổ nói, thanh âm đều run rẩy.
Cô liếc mắt nhìn Cố Thành Trung, ánh mắt anh thâm thúy, cô lập tức liền rơi vào trong con ngươi sâu yên tĩnh kia, không cách nào thoát ra.
Hơi thở của cô hơi hơi bất ổn.
Anh nắm chặt tay cô, dùng sức như vậy, giống như sợ cô chạy đi.
“Cố Cố này , con xem TV đi nhé, ba và mẹ đi thương lượng một chút được không?”
“Được ạ, được ạ, mẹ Trúc Linh mau đi đi”
Cố Thành Trung đứng dậy, trực tiếp ôm Hứa Trúc Linh lên, xoay người trở về phòng.
Cô bị ném lên giường, ngã đến có phần choáng váng, còn chưa tỉnh táo lại, trên người liên bị phủ bởi thân hình nóng bỏng, khó có thể lay động.
Nụ hôn nóng bỏng, giống như mưa bão rơi xuống, xâm chiếm cánh môi của cô.
Xong rồi, lửa cháy rồi…
Cô chống đỡ không nổi, giống như một chiếc thuyền phẳng trong biển sâu tùy ý để anh nắm trong tay.
Trong không khí đều nồng đượm hơi thở ái muội tình mê.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đôi môi hơi sưng đỏ, đỏ mê người.
Cô thở hồng hộc, hai mắt mê ly nhìn anh.
“Anh… Anh phát điên vì cái gì vậy? “
“Muốn sinh con với em, nhưng em lại quá nhỏ, cho nên muốn đòi bồi thường một chút.”
Đôi mắt của anh sâu thẳm, đáy mắt có ánh sáng của màu trà nổi lên.
Đồng tử u ám này, bên trong phản chiếu bóng hình nho nhỏ của chính mình.
“Vậy… Nhiêu đó có đủ hay chưa ?”
Cô ngượng ngùng nói. “Không đủ, có bao nhiêu đây thì làm sao đủ được? “