Lạc Bân viết một dãy số ra rồi lạnh lùng nói: “Các vị chỉ có mười phút, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt rời đi thì mau chuyển tiền”.
Sắc mặt của người thuộc ba tài phiệt lớn khó coi tới cực điểm.
Mỗi tài phiệt định bỏ ra một trăm triệu để đưa người đi, không ngờ Dương Thanh lại ác đến thế, đòi một tỷ cho mỗi người.
Tài phiệt nào cũng có ba, bốn người, tính cả Yoshida Taro vừa bị Dương Thanh giết, có tổng cộng mười hai thanh niên, hay nói cách khác, trong vòng mười phút, ba tài phiệt lớn phải bỏ ra mười hai tỷ thì mới đưa đám người này đi được.
Tô Thành Vũ đứng cạnh nhìn mà sững sờ, vô cùng chấn động, đây chính là năng lực của Dương Thanh ư?
Hồi nãy mấy chục người của ba tài phiệt lớn hùng hổ tới đây, kết quả lại bị mình Dương Thanh áp đảo, còn bị ép phải bỏ ra mười hai tỷ nữa.
Một người trung niên của tài phiệt Aoki nhìn Lạc Bân: “Sếp Lạc, chúng tôi không bỏ ra được nhiều tiền như thế chỉ trong chốc lát đâu, ông có thể tìm cậu Thanh, năn nỉ giúp chúng tôi không?
Có thể hạ yêu cầu bồi thường xuống một chút được không thế?”
Lạc Bân läc đầu, giơ tay xem đồng hồ rồi nói: “Gòn tám phút!”
Ông ta lại nhìn về phía người của tài phiệt: “Tôi khuyên các vị, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt sống sót rời đi thì mau chuyển tiền đi, với sự hiểu biết của tôi về cậu Thanh, sau mười phút, nếu các vị chưa đưa tiền thì có lẽ sẽ có thêm mấy cái xác đấy”.
Nghe thấy thế, sắc mặt người của tài phiệt hết sức khó coi.
“Bố, con không muốn chết, bố mau chuyển tiền cho tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
“Chú ba, cháu không muốn chết đâu, chú cứu cháu với! Cháu còn trẻ thế, cháu không muốn chết đâu!”
“Bác hai, xin bác mau giúp cháu, bằng không Dương Thanh sẽ giết cháu mất”.
Trong lúc nhất thời, thanh niên của ba tài phiệt lớn thi nhau cầu khẩn bề trên trong gia tộc.
Sau khi tận mắt thấy Dương Thanh giết Yoshida Taro, họ mới hiểu Dương Thanh dám giết họ thật.