Mọi người đều nhìn về phía chân Dương Thanh, chỉ thấy Yoshida Taro vừa liều mạng cầu xin đã bị Dương Thanh đạp gấy cổ, trở thành cái xác.
“Tarol”
Yoshida Muyi sững sờ rồi hét lên thảm thiết.
“Chết rồi à?”
Sắc mặt Tô Thành Vũ trắng bệch, ông ta nuốt nước bọt, có vẻ không dám tin.
Chỉ mình Lạc Bân vẫn thản nhiên, kết cục của Yoshida Taro đã được quyết định từ khi hắn nhòm ngó sắc đẹp của Hạ Hà rồi.
Lạc Bân biết rõ Dương Thanh bao che khuyết điểm đến đâu.
Những người của tài phiệt khác đi theo Yoshida Muyi cũng sững sờ, họ không ngờ có người dám trắng trợn giết người của tài phiệt Yoshida trước mặt đông người đến từ tài phiệt như thế.
Những thanh niên bị Dương Thanh giam lỏng ở khách sạn Bắc Viên Hương với Yoshida Taro đều có vẻ hoảng sợ.
Người vừa ăn cơm với họ đã chết đi như thế ư?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Yoshida Muyi nhìn chăm chăm vào Yoshida Taro một lúc lâu rồi quay sang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đầy thù hận.
Ông ta biết chắc người thanh niên dám giết Yoshida Taro trước mặt mọi người sẽ không đơn giản.
Dương Thanh chậm rãi nói: Dương Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Nghe thấy thế, những người của tài phiệt nước Dương đang ở đây đều có vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên họ đã nghe nói đến tên Dương Thanh, nhưng Dương Thanh biến mất quá lâu nên họ suýt quên luôn sự tồn tại của anh rồi.
Khó trách anh dám giết Yoshida Taro, thì ra anh là người đã xung đột với tài phiệt Yoshida từ trước.
“Cậu Thanh, xin chào, tôi là người của tài phiệt Aoki, trong thẻ này có một trăm triệu, xem như xin lỗi cậu, mong cậu vui lòng nhận chol”