Hạo Đức Phương lắc đầu, khẽ động tinh linh kết nối liên hệ, cũng không đợi Doanh Chính Quang nói ra sự tình đã trực tiếp hỏi:
– Ngươi thật sự bí mật điều động năm trăm vạn quân tinh nhuệ đến Hắc Long Đàm đối phó với Ngưu Hữu Đức.
Phía bên này Doanh Chính Quang trầm mặc một chút.
Thế nhưng biết rõ chuyện này đã bị khơi lên, cũng không thể giấu diếm mấy người cấp bậc như Hạo Đức Phương nữa, vậy nên sảng khoái thừa nhận:
– Không tồi, thật sự có việc này.
Hạo Đức Phương nghe vậy nói:
– Doanh Chính Quang, ngươi điên rồi soa? Năm trăm vạn quân tinh nhuệ đối phó với một mình Ngưu Hữu Đức.
Doanh Chính Quang đáp:
– Vậy ngươi nói xem nên đối phó như thế nào? Tên kia đã có thành tựu, bên người có mấy vòng tùy tùng trọng binh, căn bản phải mấy người ám sát có thể giải quyết được sao? Hắn luôn trốn ở trong Nguyệt Hành Cung không chịu lộ diện, chúng ta lại không có quyền để điều động nhân mã của hắn, cũng không có quyền giao nhiệm vụ cho hắn, không dùng trọng binh để tiêu diệt thì còn có thể làm gì?
Hạo Đức Phương lại nói:
– Đi, ngươi nói có lý, hiện tại biết rõ đã đụng phải có điên rồi, có phải hay không bị bắt không xuống đài được?
Doanh Chính Quang lại nói:
– Bớt ngồi đó châm chọc đi, tìm ngươi không phải để nghe ngươi nói dài dòng đâu. Hắc Long Đàm giáp giới với địa bàn của ngươi, trước tiên người phía bên ngươi đừng vội vàng can thiệp. Phong tỏa cửa vào, đừng để cho người khác tiến vào, cho ta chút thời gian.
Hạo Đức Phương lại nhướng mày hỏi:
– Ngươi không phải nói đùa đấy chứ? Năm trăm vạn Đông quân tinh nhuệ đối phó với đội ngũ mười vạn quân của Ngưu Hữu Đức còn cần ta phải cho ngươi thời gian? Đến cùng thì bên dưới ngươi nuôi một đám phế vật gì vậy?
Doanh Chính Quang lại bình thản nói:
– Không đợi lâu đâu, sẽ rất nhanh giải quyết.
Hạo Đức Phương lại nói:
– Thanh chủ đã điều động một đội vệ quân, một khi đại quân tập kết hoàn tất thì tốc độ đến đó sẽ rất nhanh.
Doanh Chính Quang trả lời:
– Ta biết rõ.
– Thanh chủ đã hạ chi phía bên Nam Quân phái người ở gần đó đi xem, điều này ta không ngăn được hơn trăm triệu đại quân cận vệ đâu, chỉ có thể cho ngươi năm giờ, không được kéo dài hơn.
Hạo Đức Phương nói.
– Tốt, năm giờ thì năm giờ. Phía bên Tụ Hiền Đường ngươi xem rồi giải quyết đi.
Doanh Chính Quang nói.
Hạo Đức Phương thu lại tinh linh không nói chuyện nữa, chắp tay đi đến tựa vào lan can nhìn về phía xa.
Khấu Thiên Vương Phủ, ở trong thư phòng, Đường Hạc Hiên và Khâu Tranh đứng yên nhìn về phía Khấu Lăng Hư đứng sau bàn lặng yên thu lại tinh linh.
Khấu Lăng Hư nhắm mắt im lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi lên tiếng nói:
– Ra lệnh cho nội quan Bắc Quân triệt để tiêu diệt toàn bộ Tụ Hiền Đường.
Đường Hạc Niên và Khấu Tranh nhìn nhau, tiếp đó Đường Hạc Niên lên tiếng thử dò hỏi:
– Phía bên thất tiểu thư nói thế nào?
Khấu Lăng hư mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt nói:
– Không cần phải giải thích! Tụ Hiền Đường người đông thế mạnh, lại không tuân theo quy cũ, dám tung tin vu hãm đại quan thiên đình, không phải có câu không có chứng cứ rõ ràng không thể nói tin đồn đó sao? Về sau để cho người người noi theo, chẳng phải là để cho thiên hạ đại loạn. Nếu như không thể quản được cái miệng thì không thể giữ lại, thanh trừ hết.
– Vâng!
Đường Hạc Niên khom người tuân lệnh.