Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng cũng sợ hết hồn, ai cũng run lẩy bẩy, đây chính là thanh niên Chiêu Châu ư?
Đúng là đáng sợ quá.
Nhưng sau khi Dương Thanh đập chai rượu vào đầu Yoshida Taro, vẫn chưa xong.
Anh cầm nửa chai rượu vỡ, bỗng đâm vào tay phải Yoshida Taro.
“Phập!”
Nửa chai rượu xuyên qua tay Yoshida Taro, căm mạnh vào bàn ăn.
Hồi nãy, Yoshida Taro đã xé áo Hạ Hà bằng tay này.
NG Trong phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Yoshida Taro, sau tiếng hét này, hắn cũng bất tỉnh.
Đúng lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, Dương Thanh vẫn chưa thôi, anh bước đến, ấn mạnh vào huyệt Nhân Trung của Yoshida Taro mấy lần.
Yoshida Taro đã đau đến mức hôn mê lại tỉnh lại.
Hăn vừa tỉnh, cơn đau thấu tim từ bàn tay đã lan khắp người hắn.
“Ạ Yoshida Taro lại rú lên, giọng hắn vang vọng khäp khách sạn Bắc Viên Hương.
Dương Thanh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Bảo bề trên của bọn mày tới nhận lại người, tao chờ họ ở phòng riêng số 17!”
Dương Thanh nói rồi quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng riêng của đám người Yoshida Taro, Dương Thanh về phòng riêng số HC Hạ Hà vấn lo lắng chờ trong phòng, Dương Thanh vừa tiến vào phòng riêng, cô ta đã bước đến.
“Anh không sao chứ?”
Hạ Hà vô cùng căng thẳng, nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới, sợ Dương Thanh bị thương.
Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Hạ Hà, Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, lắc đầu: “Tôi không sao, cứ yên tâm, mấy tên rác rưởi nước Dương không làm gì được tôi đâu”.