“Hiện tại trên mạng đều đang bàn luận về Bury. Chuyện Tịch Minh làm ra giống như một trái bom, chúng ta lại còn thua trận khiến mọi người đều đang cười nhạo sau lưng chúng ta.”
Huấn luyện viên rít mạnh điếu thuốc, mặt mang một vẻ u sầu.
Sao ông ta có thể không biết chứ.
Sớm biết cục diện sẽ nháo thành thế này, lần đó ông ta không nên bao che Tịch Minh, phải giữ Kiều Thời Việt lại, không khéo bây giờ đội đã giành được chức quán quân rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cũng đưa ra quyết định.
“Chờ Tịch Minh tới thì bảo hắn viết đơn ra khỏi đội đi. Hiện tại tin tức hắc hắn quá nhiều, chúng ta giữ hắn lại sẽ chỉ bị liên lụy tới chết thôi, còn có… xem xem Kiều Thời Việt có thể trở lại…”
Sau khi chuyện kia xảy ra, ông ta đã từng gọi cho Kiều Thời Việt, mục đích là khuyên hắn trở về.
Nhưng mà đối phương còn chẳng thèm nghe, lập tức ấn từ chối nhận cuộc gọi.
Tịch Minh đứng ngoài cửa tới phát ngốc, đầu óc cậu ta trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
Thẳng tới khi có người đi ra mở cửa, nhìn thấy cậu ta mới lắp bắp nói: “Tịch… Tịch Minh? Sao cậu lại ở đây?”
Tịch Minh nhìn sắc mặt những người đó, trong lòng lại nghĩ tới Kiều Thời Việt.
Cậu ta bỗng nhiên có chút thấu hiểu Kiều Thời Việt ngày đó, đối mặt với những người này có phải hắn cũng rất thất vọng cùng thống khổ hay không?
Ý nghĩ mới nảy ra trong đầu liền ngay lập tức bị cậu ta gạt bỏ.
Không, Kiều Thời Việt cao ngạo như vậy, vĩnh viễn sẽ không giống như cậu ta, như chó nhà có tang.
Khóe miệng Tịch Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xí, thanh âm cũng kì quái: “Kiều Thời Việt sẽ không quay lại, bức hắn đi không chỉ có tôi mà còn có các người.”
Cậu ta bỏ qua biểu tình tái nhợt trên mặt bọn họ, xoay người rời đi.
Trên đường đi qua một tiệm lẩu, cách cánh cửa trong suốt sát đất, cậu ta nhìn vào bên trong.
Tựa như còn có thể nhìn tới đêm hôm đó, khi bọn họ vừa mới lấy được chức quán quân lần đầu tiên.
Cậu ta vào lúc hưng phấn, sương khói lượn lờ của nổi lầu làm cho gương mặt Kiều Thời Việt trở nên mơ hồ, thanh âm của cậu ta vô cùng rõ ràng: “Tôi, ở Bury, quán quân, sẽ không chỉ dừng lại ở đây.”
Hình như cậu ta đã từng nói như vậy.
Lúc Kiều Thời Việt còn ở Bury, mọi thứ vẫn luôn rất tốt đẹp.
Là do cậu ta một tay phá hủy.
Không có gì phải oán, không có gì phải hận cả.
Tịch Minh khắc sâu trong lòng điều đó, lại nhìn đến gương mặt phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh kia.
Không có nước mắt, thế nhưng lại giống như đang khóc.
Tính kế lâu như vậy, kết quả vẫn là thua, thất bại thảm hại, so với Kiều Thời Việt lúc trước thì còn thảm hơn nhiều.
Ha, Tịch Minh, mày cũng thật đáng buồn.
Cậu ta tự mình giễu cợt một câu như vậy.