Lúc này Thiên Tuyền Môn không có người địch lại, ngay cả môn chủ thực lực cao nhất cũng vừa ra mặt đã bị thương nơi cánh tay phải.
Mắt thấy không ngăn cản nổi, Thiên Tuyền Môn đành phái người đi cầu viện Thái thượng trưởng lão, có điều người không đích thân tới mà chỉ phái đi thị nữ, đám tu sĩ Thiên Tuyền Môn trong lòng rất bất mãn.
Nguyệt nhi vốn cùng cảnh giới với môn chủ, một tỳ nữ lại có thể đánh thắng được đôi ma đầu khá nổi danh Tu tiên giới U Châu sao?
Chỉ sợ phen này thị nữ xinh đẹp như hoa kia sẽ không toàn mạng.
Nhưng kết quả lại khiến đám tu sĩ líu lưỡi. Chiến đấu rất nhanh đã chấm dứt, kẻ bị đánh cho hoa rơi nước chảy chính là hai tên ma đầu kia. Nguyệt nhi chưa kết thành Anh song thần thông pháp bảo vượt xa các tu sĩ cùng cấp, bí thuật của hai ma đầu nho nhỏ nơi U châu này chỉ là tiểu xảo, nàng từng giao thủ qua ngay cả Nguyên Anh kỳ cao thủ. Nàng thoải mái diệt sát hai tên càn rỡ này, sau đó rút hồn phách vào trong Thú Hồn Phiên.
Sau trận chiến này, trên dưới Thiên Tuyền Môn đều vô cùng tôn kính Nguyệt nhi, mà dần dần bọn họ còn phát hiện ra một điểm, Nguyệt nhi bề ngoài là tỳ nữ nhưng Lâm trưởng lão coi nàng như bảo bối chứ đâu có chút nào giống nô tỳ.
Quan hệ của hai người dẫn đến rất nhiều suy đoán song không ai dám lạm bàn. Công khai bàn luận về tu sĩ Nguyên Anh sao? Bọn họ còn chưa có gan lớn cỡ đó.
Lại nói Nguyệt tiên tử đã tới, đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ đều phát ra thần thức quan sát. Chỉ thấy bên trái cách bọn họ hơn trăm trượng có một thiếu nữ dung mạo tú lệ tà áo phất phơ phiêu phù trên không trung.
“Nguyệt tiên tử, có chuyện gì vậy?” Nam tử nho nhã nhíu mày lo lắng hỏi.
“Không có gì, thiếu gia đang tu luyện một môn bí thuật, các ngươi xin về cho” Đương nhiên về bí mật Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, Nguyệt Nhi tuyệt đối không muốn người ngoài biết.
“Phải, chúng ta nên mau đi”.
Nam tử nho nhã nửa tin nửa ngờ song thấy sắc mặt Nguyệt nhi khó coi thì không dám tiếp tục hỏi nhiều. thấy Nguyệt tiên tử hạ lệnh tiễn khách, hắn biết ở trong có điều bí ẩn nhưng đành cùng đám đồng môn rời đi.
Mấy năm nay tại U Châu, rất nhiều người biết có một âm linh thiếu nữ dung mạo như hoa, là cao thủ đệ nhất chỉ dưới Nguyên Anh kỳ được gọi là Nguyệt tiên tử.
“Tuyền nhi, ngươi cũng nên trở về”
“Sư phụ” Trịnh Tuyền ngẩn ngơ nét mặt đầy vẻ do dự.
“Thế nào, Lời của vi sư cũng không nghe sao!” Nguyệt nhi bình thường rất sủng ái nha đầu này nhưng khi cần cũng rất uy nghiêm.
“Đồ nhi không dám”.
Thấy sư phó tức giận, Trịnh Tuyền vội vàng thi lễ, liếc nhìn cỗ yêu phong rồi mới hóa thành một đạo kinh hồng rời đi.
Đoàng!
Lúc này trên không sét giật không ngừng cùng sấm đánh liên hồi, sắc trời ngày càng hôn ám. Mây đen từng quầng kéo đến, mưa bắt đầu rơi rồi ngày càng tầm tã nặng hạt.
Quan sát một lúc sắc mặt Nguyệt nhi dần trở lên khó coi. Tựa hồ thiếu gia ngưng kết yêu đan không được thuận lợi.
Một lát sau mưa bỗng ngừng rơi cùng mây đen tiêu tán, vầng thái dương lại lần nữa ló ra, tỏa ánh dương rực rỡ khắp Bích Vân Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Lúc này trong động phủ đang Lâm Hiên khoanh chân, chậm rãi mở hai mắt. Hắn khẽ nâng tay phải, chỉ thấy lướp da hiện lên một tầng sáng tím hồng quỷ dị vô cùng.
Lâm Hiên thở dài khẽ lưu chuyển pháp lực trong cơ thể, quầng sáng tím hồng kia nhất thời biến mất.
“Vẫn còn thiếu một chút, chưa thể ngưng tụ thành yêu đan”
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút thất vọng nhưng rất nhanh khôi phục sự trầm tĩnh. Tiên đạo gian nan, thất bại một lần không tính là gì, mười năm liên tiếp sử dụng, dược lực của Độc Long trà đã mất hiệu quả, xem ra sau này cần tìm loại linh dược khác.
Thần thức đảo qua phụ cận khóe miệng Lâm Hiên khẽ mỉm cười: “Nha đầu ngốc, đã tới còn lén lút bên ngoài làm gì!”
Nghe Lâm Hiên gọi, Nguyệt nhi không chút do dự liền hóa thành một đạo thanh hồng bay thẳng vào rồi nhẹ nhàng bước tới bên hắn: “Hiên, hình như chàng không thành công hả?”
“Ta không sao, lần sau nhất định có thể thành công” Lâm Hiên mỉm cười: “Tiểu Nguyệt, hiện tại đã đến lúc rời đi”.
“Phải đi rồi sao!”
“Đúng vậy, hiện ta tu luyện đã gặp bình cảnh, ở lại đây cũng không tác dụng, chúng ta cần phải xuất ngoại du ngoạn”
“Ưm… thiếu gia định đi đâu..”
“Đương nhiên là tới chỗ phong tề vân tập Vân Châu, nàng thấy thế nào?”
“Ta đương nhiên phải nghe thiếu gia thôi”. Nguyệt nhi hiện cũng có chút thanh danh nhưng vẫn vô cùng nhu thuận với Lâm Hiên.
“Ừm, một tuần trăng sau chúng ta sẽ rời đi, nàng trước tiên về tu bổ lại công pháp tu luyện cho Trịnh Tuyền” Lâm Hiên mỉm cười.
“Tiểu tỳ biết rồi.”
Nửa canh giờ sau Nguyệt nhi rời khỏi động phủ Lâm Hiên. Nàng còn cần tu sửa lại bản ghi chép, thân làm sư phụ phải tận trách nhiệm. Về sau Tuyền nhi chỉ có thể tự mình tu luyện.
Còn Lâm Hiên thì đi tới trùng thất. Khi trước Lâm Hiên đã tìm phương pháp là dùng cực phẩm tinh thạch bồi dưỡng kỳ trùng Ngọc La Phong đến trưởng thành.
Mấy năm nay ngoài việc tu luyện thì Lâm Hiên cũng dành thời gian thử nghiệm tinh chế cực phẩm tinh thạch. Song đây không phải là cực phẩm tinh thạch thật sự mà chỉ yêu cầu linh khí bên trong tinh thuần hơn mà thôi.
Mới đầu Lâm Hiên chỉ sử dụng trung phẩm tinh thạch. Hiện giờ hắn đã tiến giai lên Nguyên Anh kỳ nên việc vận dụng Lam sắc tinh hải vô cùng thuần thục. Song mấy ngày liên tiếp thử nghiệm không dưới trăm lần nhưng kết quả toàn bộ thất bại.
Đó là do độ tinh thuần của linh khí trong trung phẩm tinh thạch không cao, muốn tinh chế tới cực phẩm tinh thạch thì chỉ là si tâm vọng tưởng.
Bất đắc dĩ Lâm Hiên đành phải cắn răng lấy ra thượng phẩm tinh thạch. Theo giá quy đổi một khối thượng phẩm tinh thạch có thể đổi lấy một vạn khối hạ phẩm tinh thạch.
Song thiên địa linh khí trong tinh thạch bậc càng cao lại càng đậm đặc, có rất nhiều hữu dụng, không ai lại đi làm cái chở gỗ về rừng như thế.
Thượng phẩm tinh thạch vốn vô cùng quý hiếm. Mặc dù với tài phú như Lâm Hiên mà khi lấy ra cũng cảm thấy lòng đau như cắt, điều an ủi duy nhất là hắn đã tinh chế thành công, Có điều từ thể tích to như nắm tay mà lại chỉ còn lại một khối nhỏ cái móng chân.
Linh khí trong này tuy vô cùng tinh thuần song nhưng muốn thôi thúc cả đàn Ngọc La Phong trưởng thành thì chỉ sợ hắn táng gia bại sản cũng không đủ.
Buông bỏ hay tiếp tục đường nào cũng khó, nhất thời Lâm Hiên lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trải qua một phen cân nhắc Lâm Hiên rốt cuộc đưa ra một lựa chọn bất đắc dĩ. Trước tiên đem tinh thạch đã tinh chế đó thôi thúc một con Ngọc La Phong, xem loại ma trùng này khi thể trưởng thành thì uy lực thế nào.
Mười năm chỉ để thúc dục một con ma phong. Hiện giờ cũng đến lúc cần xem hiệu quả thế nào.
Thần niệm Lâm Hiên khẽ động. Tử ảnh chợt lóe rồi một con ma phong khá lớn xuất hiện. Trải qua hơn mười năm tỉ mỉ bồi dưỡng, con ma trùng này tuy chưa thực sự trưởng thành nhưng thân đã dài đến một tấc. Hoa văn bên ngoài đã trở nên rực rỡ hơn, nhìn qua như những phù văn thần bí. Hồng quang trong mắt nó bắn ra tứ phía, phát ra khí tức man hoang.
Lâm Hiên vẫy tay, ma phong lập tức bay tới đậu lên trên vai hắn.
Để ma trùng trong tay đánh giá một hồi, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trời xa. Mấy ngày sau hắn trở về, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Hắn đã thí nghiệm, một con Ngọc La Phong gần trưởng thành thế này có thực lực hơn cả một tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ. Ngoài kịch độc nó còn có một số thần thông phụ trợ khác.
Trong tay hắn hiện có đến cả ngàn con độc trùng nhưng vẫn còn đang là ấu trùng. Nếu đem toàn bộ số này thúc dục đến trưởng thành thì lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng phải e ngại.
Trong lòng Lâm Hiên âm thầm vui mừng nhưng phương pháp dùng cực phẩm tinh thạch vốn không ổn, sau khi tới Vân Châu phải tìm cách khác.
Trong thời gian này Lâm Hiên một lần tìm đến phu thê Từ Nhân nhắc nhở qua một chút. Nguyệt nhi cũng đem phần hạ của Huyền Ma Chân Kinh cùng với một số điều tâm đắc trong tu luyện của nàng truyền lại cho đồ đệ bảo bối của mình.
Mất ngày sau một đạo thanh hồng đã vọt lên không trung rời khỏi Bích Vân Sơn. Sau khi Lâm Hiên rời đi không lâu, Lôi Vân Sơn Trang cùng Nhất Tuyến Hạp đều truyền ra tin tức đại trưởng lão của bọn họ trước sau tọa hóa.
Mấy năm nay Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các đều tận lực tránh xung đột với hai nhà này là để tránh chú ý của đối phương.
Lâm Hiên lần này rời đi không biết khi nào trở về, đương nhiên phải trừ bỏ hết thảy nguy hiểm. Vô độc bất trượng phu, khi hắn rời đi Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các không có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn. Tiên hạ thủ vi cường, nếu không tâm độc chỉ sợ sau này trở về hắn lại phải lượm xác của đám tu sĩ thuộc quyền.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 311: Nguyệt tiên tử