Người hai nhà vốn đã bằng mặt không bằng lòng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội bám vào.
Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Con nít con nôi, hiểu cái gì?”
Từ Thông lắc đầu: “Bác trai, ngài đừng mắng người, con cũng không tranh cãi nữa, tất cả để sự thật lên tiếng. Thời gian PK bỏ phiếu là 30 phút, mọi người xem đi, đợi thời gian bỏ phiếu kết thúc, người thắng nhất định là Hoa Tưởng Dung!”
Đinh Nhị Tiến khinh thường quay sang.
Khóe miệng Từ Thông hơi nhếch lên, nói: “Bác trai, hình như bác không tin lắm? Không bằng chúng ta cược đi thế nào?”
“Cược cái gì?”
“Chúng ta đều là người một nhà, cũng không thể cược cái gì. Thế này đi, nếu như Lăng Dao thắng, con sẽ giặt quần áo cho nhà bác một tháng, nếu như là Hoa Tưởng Dung thắng, cũng giống thế, để Đinh Thu Huyền giặt quần trong cho con một tuần. Thế nào?”
Không khí lập tức lạnh xuống.
Từ Thông không chĩa mũi dùi vào Giang Nghĩa và Đinh Nhị Tiến, mà chĩa vào Đinh Thu Huyền.
Kỳ thật anh ta hận nhất là Giang Nghĩa, sau đó là Đinh Nhị Tiến.
Nhưng trực tiếp đối phó hai người đàn ông này không có gì thú vị, muốn đối phó, thì phải đối phó với người mà bọn họ quan tâm nhất.
Đinh Thu Huyền, là con gái Đinh Nhị Tiến, bà xã Giang Nghĩa, nếu có thể làm nhục Đinh Thu Huyền, so với tự tay vả mặt hai người đàn ông này còn sướng hơn.
Đây là suy nghĩ của Từ Thông.
Đinh Nhị Tiến nổi giận, vỗ bàn đứng lên.
“Cậu nói cái chó gì đó?”
Từ Thông cười ha ha: “Sao thế, không phải bác trai rất có lòng tin với Lăng Dao sao? Sao không dám cuợc? Đã như vậy thì thôi, ai bảo nhà họ Đinh đều là mấy người không chịu thua được chứ? Ha ha.”
Đinh Nhị Tiến cắn răng.
Mặc dù rất tức giận, nhưng ông vẫn lý trí, không thể vì khí phách nhất thời của mình mà lấy danh dự của con gái ra đùa giỡn được.
Nhưng….
Đinh Thu Huyền lại thể hiện một mặt kiên cường.
Đối mặt với ác ý của đối phương, Đinh Thu Huyền không chút yếu thế, nhàn nhạt nói: “Ba, cược với anh ta đi!”