“Thiếp cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu chàng dám không thích thiếp, thiếp sẽ ở lì không đi. Dù sao thì thiếp cũng không giữ nổi giang sơn này, nếu chàng không lấy thiếp, thiếp cũng chẳng cần Đại Lương”.
“Ôi chao… Ngọc Nhi, không ngờ da mặt nàng lại dày như vậy đấy”.
“Sao có thể gọi là da mặt dày được, cái này gọi là… tình yêu”.
“Ha ha… vậy hiện tại có muốn thể hiện tình yêu một chút không?”
“Chàng có bệnh à… giữa ban ngày ban mặt, bên ngoài có rất nhiều người đấy”.
“Nhóc con, nàng thì biết cái gì, như vậy mới kích thích…”
“Đừng… đừng… chàng mau lấy tay ra…”
…
Toàn bộ quân thủ thành Biện Lương cùng Hắc Kỳ Quân đều đang gấp rút chuẩn bị để nghênh đón tân hoàng. Các dân chúng Biện Lương cũng không còn như trước nữa, những ngày vừa qua, sau khi tiếp xúc với Hắc Kỳ Quân, người dân đã hoàn toàn tin phục đội quân này.
Hễ rảnh rỗi là bọn họ lại ra ngoài thành làm việc, giúp dân chúng gieo trồng, tu sửa phòng ốc, lại còn mang đến rất nhiều hạt giống mới mẻ, hiển nhiên những người này là nông dân chính hiệu, ngay cả Lưu Bất Đắc cũng bị choáng.
Có thể huấn luyện được một đội quân đằng đằng sát khí, mang đến cảm giác cực kỳ an toàn, lại còn yêu dân như con, hỏi ai mà không thích cho được.
Trong thành Biện Lương…
Lưu Bất Đắc vừa ăn khoai nướng vừa nói: “Cậu khoan hãy nói, món khoai lang nướng này đúng là mỹ vị. Sau này ta từ quan, chắc chắn sẽ mở một cửa tiệm bán khoai nướng”.
“Lưu đại nhân, chỉ sợ ông không thực hiện được ý định đó, quán khoai lang của Hắc Kỳ hậu cần hiện đã có ở khắp nơi, đợi đến khi ông mở quán, e là cửa hàng bán khoai của Hắc Kỳ hậu cần chúng ta đã trải rộng khắp Đại Lương rồi, vụ làm ăn này có vẻ không ổn đâu”.