[Linh châu của Ngư Long: Trong thời gian cực ngắn, có thể chữa trị thương tích trên thần hồn.]
Đây chính là đồ tốt có cầu cũng không được!
Bên trong trán cảm thấy mát lạnh, Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn chú cá nhỏ, nói: “Cảm ơn.”
Chú cá nhỏ nhảy ra khỏi nước rồi lại lao trở lại, làm liên tục mấy lần. Nhìn hành động này của nó giống như muốn nói “Cảm ơn linh tuyền của ngươi”.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn chú cá nhỏ và hai thanh kiếm, nói: “Nếu như mọi việc đã giải quyết, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài thôi.”
Nào ngờ hai thanh kiếm lại quay vòng quanh hắn lần nữa.
“… Vẫn còn việc khác nữa à? Thôi được rồi, các ngươi dẫn đường đi.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Ngay lập tức, hai thanh trường kiếm ở phía trước dẫn đường, Cố Thanh Sơn ở giữa, chú cá nhỏ thì được bao bọc ở trong linh tuyền trôi nổi giữa không trung, tiếp tục chạy về phía trước.
Trên nền đất dưới vách núi, ngoại trừ một linh tuyền, còn có vô số hang động dung nham. Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, dung nham đỏ rực chậm rãi chảy ra từ trong cửa hang nơi bọn họ vừa đến.
Dần dần, mặt đất nơi này cũng bị dung nham bao phủ, vũng nước suối tỏa ra luồng linh khí dồi dào vừa nãy cũng không có cách nào chống chọi với nhiệt độ cao, ngay cả một tia linh khí cũng không còn sót lại. Sau khi chú cá nhỏ rời đi, vũng nước cũng nhanh chóng khô cạn rồi biến mất.
Lúc này, Cố Thanh Sơn cùng hai thanh trường kiếm và một chú cá nhỏ trôi nổi giữa không trung đã bay rất xa. Bọn họ lần lượt tiến vào mấy hang động dung nham, tiếp tục quãng đường dài đằng đẵng và buồn chán này.
Mấy canh giờ sau, không khí nóng bức dần dần hạ xuống, một luồng khí lạnh âm u kéo đến, dần dần tràn ngập bốn phía.
“Khí lạnh?” Cố Thanh Sơn nhíu nhíu mày. Tại sao dưới lòng đất sâu này lại có khí lạnh cơ chứ?
Đang nghĩ ngợi, hai thanh kiếm chợt ngừng lại trước một cửa động khác.
Cố Thanh Sơn tiến lên, đứng bên ngoài cửa động nhìn vào.
Vẫn là vách núi.
Có điều, vách núi ở đây khác với những vách núi trước đó ở chỗ, đây thật sự là điểm tận cùng rồi.
Bên ngoài cửa động, một vực thẳm hắc ám lạnh lẽo sâu vô tận bày ra trước mắt. Bất kể là ngẩng đầu, hay nhìn thẳng, hoặc cúi đầu thì ánh mắt đều chỉ thấy một màu đen kịt.
Cố Thanh Sơn không nhìn thấy đồ vật nào, hắn phóng thần niệm ra nhưng cũng không có chút cảm ứng gì.
Hắn vỗ vào túi trữ vật, một bình ngọc lập tức hiện ta trong tay hắn, bị hắn ném vào trong vực hắc ám sâu thăm thẳm kia.
Chỉ trong thời gian ngắn, bình ngọc đã hóa thành cát mịn, rơi vào trong màn đêm đen kịt.
Cố Thanh Sơn chỉ còn biết trố mắt ra nhìn.
Sức mạnh kinh khủng cỡ này, khá giống với luồng kiếm quang đã được ngưng luyện đến mức cao nhất.
Ở bên cạnh hắn, hai thanh trường kiếm một trên một dưới bay lượn không ngừng như đang muốn nói gì đó.
“Tới gần sẽ chết? Yên tâm, ta không đến gần đâu.” Cố Thanh Sơn nói., sau đó không nhịn được hỏi: “Cơ mà, chúng ta tới đây là muốn làm gì?”
Hai thanh kiếm rạch một lúc ở trên vách đá dung nham, lớp dung nham dần dần bị cạo đi làm lộ ra đồ vật bên trong. Đó là một đĩa bát quái nhỏ, dính đầy bụi bặm và tro bụi, nhìn kiểu dáng có vẻ đã rất cổ xưa rồi.
Nơi này hoàn toàn ngăn cản thần niệm, nếu không nhờ hai thanh kiếm động thủ thì Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết nơi này còn cất giấu một đĩa bát quái.
Hai thanh kiếm cẩn thận cạy bỏ hết lớp bùn đất từng chút một, chú cá nhỏ nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi và vây, một dòng nước xuất hiện giội rửa đĩa bát quái sạch sẽ. Sau đó, dòng nước hóa thành bàn tay, nhẹ nhàng nâng nó lên, đưa tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đĩa bát quái truyền tống? Ta… Phải trở nên mạnh hơn rồi quay trở lại đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hai thanh kiếm và một chú cá đồng thời gật đầu, chúng nó nhìn sâu vào Cố Thanh Sơn, sau đó liền bay vào trong vùng vực thẳm tăm tối.
Chúng nó biến mất rồi.
Cố Thanh Sơn cầm đĩa bát quái, trên giao diện Chiến Thần liên tục xuất hiện mấy dòng chữ.
[Nhiệm vụ thứ hai của nhiệm vụ rút Thần thông Kim Đan: Giúp người làm niềm vui đã hoàn thành.]