Khuê Cẩm nghe Mẫu Đơn nói như vậy, nàng nắm lấy tay áo của Mẫu Đơn. Đôi mắt như đang bắt lấy tia hy vọng nào đấy, như đang phát hiện ra điều gì đấy. Nàng hỏi lại:
“Người vừa bước ra là Tịnh Đan ư?”
Mẫu Đơn không vui nói:
“Cô hồ đồ rồi sao? Người giết cô là ai cô cũng không biết.”
“Hắn giả dạng thành Gia Khánh, nên tôi mới bất cẩn, bị hắn đâm một nhát. Tôi vô tình cho hắn biết giữa cô và Gia Khánh huynh không có gì cả. Tôi sợ hắn sẽ lại đến tìm cô gây phiền phức…”
Mẫu Đơn nói giọng hơi trách móc:
“Đây không phải lúc cô lo cho tôi. Cô nhìn đi, máu của cô chảy nhiều đến mức ướt cả áo của tôi. Tôi sợ lắm… Tôi sợ không còn được gặp cô nữa.”
Mẫu Đơn có thể hiểu được sơ sơ tình hình vừa rồi. Tịnh Đan đã giả vờ thành Gia Khánh qua mắt được Khuê Cẩm, nên mới giết được nàng ấy. Bình thường nàng ấy rất cẩn trọng, lại biết chút võ công, không lý nào lại dễ dàng bị giết chết như vậy. Gã Tịnh Đan đó thật độc ác, ra tay cũng thật nhẫn tâm. Gã muốn giết là giết. Cũng may cô không chấp nhận tình cảm của gã, nếu không cô sẽ phải sống chung với một kẻ độc ác như gã hết phần đời còn lại là chắc chắn.
Mẫu Đơn nghe Khuê Cẩm nói:
“Không phải Gia Khánh giết tôi là tốt rồi, không phải huynh ấy là tốt rồi. Cô cũng đừng nên tự trách mình. Tịnh Đan độc ác là thế, tôi thật sự không yên lòng nhất là cô.”
“Khuê Cẩm.” Mẫu Đơn thì thầm tên của Khuê Cẩm, như muốn kéo nàng trở lại thực tại một lần nữa.
“Mẫu Đơn, cô yêu thích Gia Khánh như vậy, ta yên tâm lắm. Huynh ấy sẽ thay tôi bảo vệ tốt cho cô.”
Khuê Cẩm chạm tay đầy máu lên đôi gò má của Mẫu Đơn, thầm ước giá như nàng có thể ở lại bảo vệ tốt cho cô. Nàng xoa đôi gò má của Mẫu Đơn một lúc thì buông tay và chết hẳn. Nàng cứ thế nằm im lìm, trên môi vẫn còn nở một nụ cười mãn nguyện.
Mẫu Đơn bàng hoàng nhìn cái xác người bạn tri kỉ lớn lên từ nhỏ của mình, đau đớn ôm lấy cái xác cứng đơ của Khuê Cẩm khóc thành tiếng. Khuê Cẩm đối với cô quan trọng gần như mạng sống của chính mình. Nếu không có nàng, cô làm sao sống tiếp trên đời này. Cô đâu còn người thân nào nữa. Nghĩ đến việc phải tiếp tục sống khi không còn ai bên cạnh, cô lại không thể nào chịu nổi.
Mẫu Đơn hối hận vô cùng. Nếu cô không nhờ Khuê Cẩm giúp đỡ, Tịnh Đan sẽ không ôm hận mà giết nàng ấy. Tất cả đều do một tay cô tạo nghiệp, Khuê Cẩm thì có tội gì đâu chứ. Người đáng ra phải chết là cô mới đúng.
Mẫu Đơn ngồi ôm xác của Khuê Cẩm rất lâu, rất lâu, phải đến khi Gia Khánh trở lại mới lấy được cái xác từ tay của cô. Gia Khánh đau lòng, nhưng không khóc. Y trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Mẫu Đơn vừa kể cho y nghe tất cả mọi chuyện, ngay cả việc Tịnh Đan đã cải trang thành y mà giết chết Khuê Cẩm.
Gia Khánh hận không thể giết chết Tịnh Đan ngay lúc này. Y không muốn Khuê Cẩm thối rửa trong khi y đi tìm cái tên đầu hói độc ác kia trả thù. Ít ra y cũng cần đợi chôn cất tử tế cho nàng mới tìm gã báo thù. Y ôm lấy thi thể Khuê Cẩm rời đi.
Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy. Cô chạy theo phía sau Gia Khánh. Cô nói:
“Tôi sẽ đi cùng huynh. Huynh hãy đưa tôi theo với.”
Gia Khánh khựng lại vài phút. Y lạnh lùng:
“Ta sẽ trở thành một người khác với cô. Ta nghĩ chúng ta nên tạm biệt ở đây. Khuê Cẩm sẽ đi cùng ta. Cho dù ta đi đến bất cứ đâu, nàng ấy cũng phải ở bên cạnh ta. Ta còn muốn Tịnh Đan đó phải nạp mạng cho nàng ấy.”
Mẫu Đơn níu lấy tay áo của Gia Khánh, ngước nhìn y bằng ánh mắt đau thương cùng tuyệt vọng. Cô ngậm ngùi hỏi nhỏ:
“Huynh thích Khuê Cẩm, đúng không?”
Gia Khánh gạt tay Mẫu Đơn ra khỏi người mình. Y dứt khoát đáp mà không cần suy nghĩ gì thêm:
“Ta yêu nàng ấy. Cả đời này ngoài nàng ấy, ta sẽ không yêu thêm bất cứ ai nữa. Ta cũng không muốn ở bên cạnh bất cứ ai nữa.”
Mẫu Đơn biết từ lâu rằng Gia Khánh chỉ yêu Khuê Cẩm, nhưng cô vẫn một mực dành một tấm chân tình cho y. Đôi khi cô còn suy nghĩ đến việc cả hai người con gái đều trở thành nương tử của Gia Khánh, bầu bạn với y đến hết cuộc đời, hai người vẫn là chị em tốt. Cô chấp nhận trở thành thiếp, còn Khuê Cẩm cứ thành chính thất cũng được. Cô sẽ không bao giờ tranh giành cũng nàng. Cả ba sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Thế nhưng mong ước của cô còn chưa hoàn thành, Khuê Cẩm lại rời xa dương thế, bỏ cô bơ vơ lạc lõng giữa trần đời.
Mẫu Đơn cũng biết đây là cơ hội duy nhất của mình, cơ hội đi cùng Gia Khánh và Khuê Cẩm, cơ hội thoát khỏi sự truy đuổi của Tịnh Đan. Cô đau đớn thét gào:
“Xin huynh hãy đưa ta theo cùng. Ta sẽ bầu bạn với huynh sớm tối, ta cũng sẽ chăm sóc mộ của Khuê Cẩm. Cả đời này sẽ không rời hai người nửa bước. Khuê Cẩm đối với ta cũng quan trọng, huynh đối với ta cũng quan trọng. Ta không mưu cầu được huynh yêu thương như cách huynh yêu thương nàng ấy. Chỉ xin huynh cho ta ở bên cạnh hai người, xin huynh cho ta thay nàng ấy chăm sóc huynh, coi như chuộc lỗi lầm của mình gây ra. Còn không, xin huynh hãy giết chết ta, rồi chôn ta cùng với Khuê Cẩm. Dù sao mất nàng ấy rồi, ta cũng không còn ai bên cạnh nữa, ta cũng không còn thiết sống nữa.”
Gia Khánh nhìn vào đôi mắt đen láy đầy nước của Mẫu Đơn, ban đầu y còn định rời đi hẳn. Nhưng cô gái yêu đuối trước mặt ai sẽ lo đây. Khuê Cẩm nhất định không muốn cô ấy ở lại một mình, nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì cô ấy. Y cũng nên vì nàng mà đối xử với Mẫu Đơn tốt một chút, ít nhất cũng nên cho Mẫu Đơn một nơi an bình. Tịnh Đan đã giết Khuê Cẩm, xem như muốn giết gà dọa khỉ. Vậy thì y cũng muốn gã trải qua nỗi đau tâm hồn giống như y.
“Cô đi cùng ta cũng tốt, nhưng ta có một điều kiện.”
“Huynh cứ nói.”
Gia Khánh rút cây quyền trượng ra đặt lên cổ Mẫu Đơn mà lạnh nhạt buông một câu:
“Ta sẽ giết chết cô tại đây.”