Hạ Hà lắc đầu, cầm ly đế cao lên nhấp một ngụm rượu, nói: “Có lẽ đời này tôi không kiếm bạn trai đâu!”
Hồi nãy khi nói chuyện với Dương Thanh, Hạ Hà đã uống mấy ly rượu vang, giờ đã hơi say, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Không thể không thừa nhận, Hạ Hà rất đẹp, nếu ở cổ đại, chắc chắn cô ta sẽ là người đẹp mà vua chúa muốn cướp về.
Dương Thanh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, anh vội nâng chén trà lên uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối của mình.
Dương Thanh hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, anh vội nâng chén trà lên uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối của mình.
Dương Thanh hỏi: “Một đời không dài nhưng cũng không ngắn, cũng nên có một người mà mình yêu bầu bạn, cô còn trẻ như thế, sao tự dưng lại không muốn kiếm bạn trai?”
Hạ Hà nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, nghiêm túc nói: “Tôi dùng hết may mãn mới gặp được một người mà mình yêu, nhưng lại không thể ở bên anh ấy. Nếu đã vậy, sao phải đi tìm một người đàn ông mà mình không bao giờ yêu đây?”
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, Dương Thanh nhất thời ngẩn người, anh không ngu, cũng đã cảm nhận được tình cảm khác thường của Hạ Hà với mình từ lâu.
Nếu anh không kết hôn sinh con rồi, anh đã chủ động theo đuổi Hạ Hà rồi.
Với sự hiểu biết của anh về Hạ Hà, Hạ Hà là cô gái rất tốt, vừa xinh đẹp vừa giỏi đoán ý người khác.
Nhưng anh đã có Tần Thanh Tâm, kiếp này, trái tim anh không còn chỗ cho người phụ nữ khác nữa.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi vi diệu, cả hai đều không nói gì.
Đương nhiên Dương Thanh hiểu ý Hạ Hà.
Hạ Hà cũng nhận ra mình vừa say rượu lỡ lời, vội đứng dậy rồi nói: “Tôi đi vệ sinh đây”.
Dương Thanh nhìn Hạ Hà rời đi với vẻ áy náy, chỉ muốn tát mình mấy phát.
Thượng Quan Nhu, nữ hoàng Thượng Quan cả đời không lấy chồng.