Trên mạng các loại mắng chửi dường như có người áp xuống, cuối cùng biến mất trên bảng hot search.
Minh Thù cũng không ngờ đám người kia lại ngang nhiên như vậy, xem ra hôm qua cô đánh chưa nặng tay.
Minh Thù tươi cười xắn tay áo… Mua hot search.
Tưởng trẫm sẽ không mua sao?
Trẫm không có gì, chỉ có tiền. Ai dám áp, trẫm liền dám mua.
Độ nóng giảm rồi tăng, tăng rồi giảm, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng cuối cùng vẫn là giảm.
Minh Thù nhìn tin đã không còn xuất hiện trên bảng hot search, sắc mặt lạnh lẽo không rõ.
Điện thoại Kiều Vũ gọi đến đúng lúc.
“Tiểu Mãn, hình như là mặt trên có người…”
Kiều Vũ nói không quá rõ, nhưng ý này Minh Thù hiểu.
Có người đè xuống, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Phải dùng quyền.
“Tiểu Mãn, nếu không em hỏi anh họ em thử xem, hắn quen không ít người.”
Kiều Vũ vốn muốn Minh Thù tìm bố Tô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại loại chuyện này vẫn là đừng nên dính dáng đến bố Tô thì tốt hơn. Nhỡ đâu có con cá lớn nào, liên lụy đến bố Tô thì phiền toái.
Minh Thù vừa cúp điện thoại, mẹ Hi Hi liền gọi điện thoại qua mang theo nức nở, nói: “Tô tiểu thư, bên ngoài nhà tôi có rất nhiều người, tôi không biết bọn họ…”
“Nhà cô ở đâu?”
Mẹ Hi Hi nhanh chóng báo tên một tiểu khu.
Thời điểm Minh Thù chạy đến, cửa nhà mẹ Hi Hi đã mở, bên trong đứng không ít người trên mặt đất đồ vỡ lung tung.
Mẹ Hi Hi ôm Hi Hi, bị chặn trong góc.
“Ầm!”
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa chính.
Cô gái ngang nhiên đứng ở cửa, hai tay cắm trong túi, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thản nhiên, phảng phất như Minh Thù không thấy được nguy hiểm trong phòng.
“Tô Mãn?”
Một người trong đó nhìn chằm chằm cô gái trước cửa, âm trầm cười một tiếng: “Còn chưa đi tìm cưng, cưng liền đưa đến cửa, hôm nay anh sẽ dạy cho cưng kết cục của việc xen vào chuyện người khác.”
Minh Thù lấy di động mở livestream: “Vừa hay, tôi cũng dạy anh một chút cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (2). Đến, nhìn màn hình cười một cái, đây là livestream toàn quốc nha.”
“Con nhóc thật cuồng vọng.”
“Quá khen.”
Đại hán híp mắt một cái: “Lên cho ta.”
Minh Thù đặt di động sang một bên, khom lưng nhặt gậy bóng chày trên đất, cứ như vậy chạy về phía đám người trước mặt.
Hai ba tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hình ảnh phát sóng, những người kia từng người từng người nằm liệt trên mặt đất, khán giả xem hưng phấn không thôi, số người xem livestream cũng dần tăng lên.
Minh Thù đánh người không đánh mặt, chuyên chọn chỗ thịt dày, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ cuối cùng còn không mở miệng nổi.
Người cầm đầu kia thấy người ngã xuống ngày càng nhiều, liều mạng một cái cũng xông lên.
Minh Thù lôi người gần nhất ngăn cản hắn, lắc mình đến bên cạnh hướng về phía người kia phan một gậy.
Người kia bị đau lại không ngã xuống, nhịn đau xoay người muốn bắt Minh Thù.
Nhưng mà tay gã vơ khoảng không, phía sau lưng phát lạnh, dưới chân cũng không vững thân thể to lớn đập xuống mặt đất.
Gậy bóng chày đặt trên cổ gã, lực đạo không nặng không nhẹ đạp sau lưng gã hoàn toàn không đứng lên nổi.
Minh Thù chống gậy bóng chày, lấy từ trong túi hai viên sô cô la hồi máu, tùy tiện hỏi một câu:
“Ai thuê các người tới?”
Người đàn ông không lên tiếng, làm nghề có quy củ nghề nghiệp.
Minh Thù cũng không vội, tiếp tục ăn sô cô la bổ sung thể lực.
Minh Thù mở ra hình thức tán gẫu: “Các ngươi cũng thật không có đạo đức, mẹ góa con côi người ta chưa khổ sao? Các người còn hù dọa người ta, nhiều người như vậy, cái nhà này của người ta cũng không chứa nổi mấy người. Làm con trẻ người ta bị hù dọa sinh ra bóng ma tâm lý, sau này trưởng thành sai lệch, người thứ nhất nên tìm chính là các người, dù sao hiện tại con nhà người ta chỉ thấy qua các ngươi, các ngươi nói có đúng không?”
Bọn người nằm trên đất: “…”
Xem thường chúng ta ít đọc sách đi!
“Lần sau làm chuyện xấu, nhớ che mặt chút. Chỉ bằng dáng vẻ của mấy người, vừa nhìn chính là người xấu, bạn nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ.”
Bọn người vặn vẹo trên mặt đất: “…”
Không mang thân thể ra công kích.
***
(1) Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
(2) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ “vỏ quít dầy có móng tay nhọn”.