Khương Tình gần như không kiềm chế nổi nữa, mạnh tay kéo lấy người Hạ Nhi ngã về trước.
Bàn tay nắm lấy sau đầu cô, mạnh bạo cưỡng đoạt cánh môi ngọt ngào hồng nhuận của cô.
Đầu lưỡi bị Khương Tình mút đến sắp tê dại, bao nhiêu dưỡng khí cũng dần cạn kiệt làm mặt mũi Hạ Nhi tái nhợt hẳn đi.
Khoái cảm mỗi lúc mỗi tăng cao như một cột sóng, Khương Tình lúc này chẳng cần quan tâm việc Hạ Nhi chủ động hay thụ động nữa, dùng một tay kiềm chặt vòng eo gợi cảm của cô, hai ngón tay chôn sâu trong huyệt nhỏ ẩm ướt dùng sức luận động bên trên trong cơ thể cô một cách điên cuồng.
Hai ngón tay mạnh bạo ra vào đều đặn lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn không bao giờ tắt, liên tục lắp đầy và đâm sâu đến tận cùng.
Hạ Nhi nhíu chặt mày, cánh môi bị hôn ngấu nghiến chỉ còn phát ra những tiếng kêu nhỏ xíu đầy dụ hoặc.
“Tình… chậm… ahh… Chậm đã..”
Khương Tình rời môi cô, lại như không nghe thấy, hai ngón tay tăng dần tốc độ, tần suất rút ra cắm vào càng lúc càng nhanh, khiến thần trí của cô cũng bị đâm cho đến tiêu tán.
“Aaa… Chậm.. Chậm lại…!”
Hạ Nhi khàn giọng rên rỉ, hai bàn tay mảnh khảnh cấu chặt lấy bờ vai Khương Tình.
Khương Tình lại không quan tâm mà cúi đầu xuống, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên đầu nhũ hoa đang kiêu hãnh đựng đứng, khiến Hạ Nhi co rúm người mà nhăn mặt.
Khương Tình mở mắt liếc nhìn cô, khàn giọng:
“Tôi sợ sẽ làm em chết thật… bảo bối.”
Hạ Nhi cắn môi.
Khương Tình dứt lời lại cúi đầu, không ngừng **** *** đầu nhũ hoa hồng nhuận ướt át kia, mạnh bạo vô cùng.
Từng tiếng “chùn chụt” khi Khương Tình dùng lưỡi mút mạnh đầu nhũ hoa của cô truyền khắp gian phòng.
Hạ Nhi thật sự chịu không nổi, cắn răng cố không để bản thân bật ra tiếng rên.
Khương Tình nhận thấy, ngay lập tức dùng răng cắn mạnh lên đầu nhũ hoa của cô, làm cô giật mình kêu lên một tiếng.
“Tình…”
Khương Tình một tay đỡ lấy cặp mông căng tròn của cô, đẩy cả người cô xuống giường.
Hạ Nhi có chút hoảng, tay vô thức câu chặt cổ Khương Tình.
“Ngoan, nằm xuống tận hưởng đi.” Khương Tình khàn giọng.
Ngay sau đó là tiếng da thịt va chạm và tiếng nước róc rách vang lên đều đặn, lớn dần, rồi mạnh dần.
Hai ngón tay Khương Tình điên cuồng ra ra vào vào, chọc vào tách lấy hai cánh hoa kia ra, rồi lại nhắm thẳng *** ***** mà kịch liệt tiến sâu vào.
Mỗi lần cắm mạnh như vậy, Hạ Nhi đều không kiềm được mà rên khóc thành tiếng.
Cặp ngực tròn đều, trắng như tuyết đong đưa lên xuống theo từng nhịp đẩy của Khương Tình.
Khương Tình thở hổn hển cúi đầu, áp môi xuống hôn Hạ Nhi một lần nữa, nụ hôn này nhẹ nhàng, từ tốn vô cùng, đầu lưỡi chậm rãi **** *** chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Mùi vị từ bên trong cho đến da thịt của cô thực sự làm thần trí của Khương Tình bấn loạn.
Bản thân Khương Tình đã trầm luân trong thứ mê dược chết tiệt mang tên — Hạ Nhi này.
Hạ Nhi nằm dưới người Khương Tình, bị hai ngón tay kia rút ra cắm vào đến toàn thân tê dại.
Sức sống của cô hoàn toàn bị cạn kiệt.
Đôi môi nóng rực của Khương Tình lúc này rời khỏi môi cô, từ từ chập rãi thấp dần rồi thấp dần, trượt lên nơi cổ rồi lướt qua xương quai xanh tinh mỹ, gặm nhấm làn da đã ửng đỏ nhiều chỗ của cô.
Đầu nhũ hoa lại lần nữa bị Khương Tình ngậm vào miệng mà **** ***.
Mười ngón chân của Hạ Nhi co cụm lại, toàn thân co rút khi hai ngón tay kia vẫn không ngừng đâm sâu vào tận nơi sâu nhất bên trong cô.
Toàn thân Hạ Nhi rực một mảng phiếm hồng đầy mị hoặc, đôi mắt hổ phách đờ đẫn mê man.
“Ah…hah… Tình ah…”
Cơ thể Hạ Nhi mềm nhũn giật lên vài cái, một đợt dịch thuỷ từ *** ***** trào ra ngoài, men theo da thịt thấm vào ga giường bên dưới.
Khương Tình hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cảm giác được bên trong cơ thể Hạ Nhi ra sức thắt chặt hai ngón tay của mình đến hết cỡ, bao bọc chặt chẽ.
Nhìn cô mất dần nhận thức sau hai lần cực khoái, Khương Tình bật cười.
Hạ Nhi thở hổn hển, chống người gắng sức ngồi dậy, vòng tay qua người Khương Tình, dùng mười đầu ngón tay cấu chặt lên tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của Khương Tình.
Cô rất mệt a.
Rất rất mệt.
Còn làm nữa cô sẽ chết thật a.
Khương Tình cười khẽ, đột ngột hạ mặt cắn rất mạnh vào cổ cô, khiến nơi đó in lên dấu răng khá sâu.
Hạ Nhi hét ầm lên:
“Aaa.. Chị là chó sao? Là chó hả?”
Ngay sau đó, Hạ Nhi cũng há miệng cắn vào bả vai trắng ngần của Khương Tình một cái thật mạnh, thậm chí còn mạnh đến mức rướm cả máu.
Khương Tình không hề nhíu mày dù chỉ một cái, chỉ càn rỡ cười một tiếng cười đầy ma mị, vừa ôn nhuận tao nhã, lại vô cùng câu hồn đoạt phách.
“Bảo bối, một lần nữa…”
Thanh âm trầm thấp lại rất khàn, không cho kháng nghị.
Hạ Nhi nghe thấy liền đờ đẫn luôn rồi.
Đờ… Đờ Mờ…
Lại nữa sao??
Sức người chứ có phải sức trâu hay sức bò đâu…
Nữ nhân này….
“Chị.. không… Đừng a~~”
Hạ Nhi gần như gào khóc mà hét lên.
Khương Tình bật cười, ngay sau đó liền áp người tới.
Căn phòng lúc này chỉ còn những thanh âm dâm mị, tiếng thở hoan ái, phong tình phóng đãng đến cực điểm.
Hai nữ nhân đắm chìm trong dục vọng, ham muốn đến bất tận.
Kéo dài suốt cả đêm tĩnh mịch là tiếng kêu rên của Hạ Nhi hoà lẫn với tiếng thở gấp của Khương Tình quyện đặc cả bầu không khí.
Đến khi cuộc hoan ái tàn khốc ấy có dấu hiệu dừng lại. Cơ thể Hạ Nhi đã rã rời, thần trí hỗn loạn phiêu tán trong vô định, đôi mắt hổ phách như mờ dần, cô kiệt sức nằm thoi thóp, mặc cho Khương Tình vẫn không muốn buông tha cho cô.
Khốn kiếp!!!
Thể lực khác nhau một trời chính là thế này đây. truyện teen hay
Cô sắp chết a~~~~
Chỉ là…. Cả đời này, cô không thể không yêu nữ nhân này a.
Trái tim sau ba năm cuối cùng cũng trào dâng một sự quyến luyến khủng khiếp, cảm xúc như dòng sông cuồn cuộn, nuốt chửng mọi thứ.
Cuộc đời này của cô không cần thêm bất kì thứ gì nữa.
Trừ một người — Khương Tình.