Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp, Điền Trân mỗi người lĩnh một đạo nhân mã, gót sắt chà đạp vào, Thiên Kỵ vệ sĩ nửa mê nửa tỉnh hai tay để trần như thế nào chống đỡ được? Gót sắt khắp nơi, một hồi biển máu tung hoành, đầu người bay múa.
Tần Tiêu chỉ hận không có đôi cánh để đánh cho tốt, lúc này lên ngựa mới biết được rút kiếm chém giết thực là một việc không thoải mái.
Đạm Kim Mã rõ ràng vì chiến trường mà sinh, nghe thấy được mùi máu tươi lập tức dã tính nổi lên, chở Tần Tiêu như tia chớp ở quân đồn trái xông phải giết!
Hai chân Tần Tiêu giẫm lên bàn đạp ép chặt bụng ngựa, trường kiếm trong tay dùng phương thức hữu hiệu nhất mà đơn giản nhất bổ về phía Thiên Kỵ vệ sĩ bên cạnh.
Một kiếm chém xuống, cổ họng một người phún huyết, đầu bay ra, thân thể ầm ầm ngã xuống đất lập tức mất mạng.
Đối với sát nhân, Tần Tiêu cũng không xa lạ gì. Nhưng hai quân chính thức giao phong chém giết thì là lần đàu tiên. Trong nháy mắt, đều là sống hay chết, tất cả mọi người trên chiến trường chỉ còn lại có bản năng khát máu cùng giết chóc!
Không muốn bị giết, nhất định phải sát nhân!
“Xoẹt ” một tiếng, một cái đầu người bay lên, máu tươi từ cổ phun ra trên quân trướng không xa khiến nó có màu đỏ tím. Tần Tiêu đã thành thói quen coi thường cái chết thảm liệt như thế, hắn ra tay cũng càng ngày càng hung ác rồi!
Một cây thương chọc trước mặt, Tần Tiêu nhanh chóng bắt được đầu thương, trường kiếm trong tay đột nhiên chém ra, hai cánh tay cầm lấy cán thương bị chặt tới tận dốc. Binh sĩ này há miệng rống lớn kêu thảm thiết, một kiếm của Tần Tiêu lại đánh qua, chém vào vai hắn.
Kiếm? Bảo kiếm của Hoàng đế ngự tứ?
Đánh được bao nhiêu.
Loại kiếm này chính là dùng để ngắm thôi. Chém phía trên thiết giáp của Thiên Kỵ vệ sĩ có thể giết chết mấy người đã nứt rồi.
Tần Tiêu thu kiếm vào bao, đoạt lấy trường thương, đâm mạnh về phía trước.
“Phốc ” một tiếng, một Thiên Kỵ vệ sĩ cầm cung tiễn chuẩn bị bắn tên bị một thương đâm thủng ngực, Tần Tiêu rống to một tiếng nhấc người lên, ra sức hất về phía đội Cung Tiễn Thủ phía trước. Tên này như diều bị nện ra ngoài trúng đám người này, lập tức vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lý Tự Nghiệp ngồi trên lưng ngựa cảm thấy động tác rất là bất lợi, hắn dứt khoát nhảy xuống ngựa điên cuồng hét lên vung vẩy Phá Phong Trường Đao khiến cho áo giáp đao thương gãy đôi, người chặn trước mặt bị chém thành hai đoạn.
Ánh đao như tử thần thu hoạch tánh mạng, bóng kiếm nát bấy linh hồn.
Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!
Không còn người nào nói tới hai chữ: Nhân từ!
Trên chiến trường, không phải ngươi chết chính là ta sống. Muốn sống sót thì chỉ có chém ngã địch nhân trước mặt, đạp lên thi thể của hắn tiến về phía trước để đối mặt với địch nhân khác.
Đám binh sĩ Tả Vệ Suất lần đầu phát giác này một đôi bàn đạp nho nhỏ lại có thần hiệu như thế. Hai chân đạp vào rất an toàn, ép chặt bụng ngựa , hai tay hoàn toàn có thể giải phóng, trường thương trong tay vung vẩy càng thêm linh hoạt, càng thêm có lực sát thương!
Hình Trường Phong dẫn mười lăm Đặc Chủng Doanh tướng sĩ, phiêu hốt giết người như ngóe, giống như là hổ vào bầy dê. Cánh tay vừa nhấc lên, chính là một tánh mạng chung kết. Thiên Kỵ nỏ binh ngày bình thường tự cho là vinh quang trân quý vô cùng, lúc này ở trước mặt Đặc Chủng Doanh bạo lộ khuyết điểm không thể nghi ngờ. Mặc dù là chuẩn xác, nhưng đổi mũi tên quá chậm. Nhiều người còn chưa kịp đặt tên lên dây cung đã bị nỏ tiễn xuyên qua mi tâm.
Đuôi mũi tên lạnh như băng xuyên qua, máu đỏ, óc trắng cùng bắn ra, lúc này tính mạng của họ cũng biến mất.
Mi tâm! Chính là vị trí kia! Một mũi tên cắm vào, tốc độ tử vong sẽ nhanh nhất. Tướng sĩ Đặc Chủng Doanh chính là luyện cái này!
Tần Tiêu đã quên chính mình đang làm gì, hắn đã mất đi cảm giác, chỉ giết chóc máy móc. Cho đến giờ phút này hắn mới tính toán minh bạch, chiến trường vũ khí lạnh cùng giang hồ dùng binh khí đánh nhau hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cho dù ngươi là võ lâm cao thủ, đến nơi này cũng chỉ có con đường chết!