Minh Nguyệt không đẩy trở về nữa. nhẹ nhàng nói: “Ta nói rồi, tâm ý của Tam nương thì ta nhận rồi. nhưng đồ vật này không thể nhận được, đây là gia quy của nhà chúng tôi. nếu Tam nương không mang về, ta sẽ giao nó cho Đại tướng quân, để Đại tướng quân trả lại cho Phó Cố tướng quân.”
Phó Cố tam nương thấy Độc Cô Minh Nguyệt không chịu nhận lễ vật. đành phải ngượng ngùng thu hồi, lại chuyện trò được vài câu. bèn đứng dậy cáo từ. Minh Nguyệt đưa bọn họ ra tận cửa lớn. nàng cười nói với Phó Cố Ngọc: “Ngọc nương có rảnh hãy thường xuyên mà qua đây chơi.”
Phó Cố tam nương lập tức lại bắt lấy cơ hội. không đợi con gái mở miệng, bà liền nhanh nhẩu nói: “Nhất định đến! Nhất định đến!”
Bà lại đẩy con gái một cái: “Con còn không mau nhận lời đi!”
Phó Cố Ngọc thi lễ. ngoan ngoãn đáp: “Muội nhất định sẽ thường xuyên đến trò chuyện cùng phu nhân.”
Hai người cáo từ đi về, Minh Nguyệt nhìn bọn họ lên xe ngựa, cho đến khi họ đã đi xa. nàng mới khẽ lắc đầu. dựa vào trực giác của phụ nữ. nàng cảm thấy được Phó Cố tam nương nhất định là có chuyện gì đó, nhưng bọn họ không có nói rõ ra. thì mình cũng không tiện hỏi nhiều, những việc thế này thông thường đều do vấn đề của đàn ông mà ra cả. đêm nay nàng nhất định phải nói với trượng phu một tiếng mới được. Còn về phần Phó Cố ngọc muốn tìm Vũ Y học đàn. nàng bèn có thể làm chủ. chuyện này cho dù Vũ Y đồng ý, nàng cũng phải thận trọng mà làm. không thể nóng lòng đáp ứng. nghĩ vậy, Minh Nguyệt xoay người quay trở vào phủ.
Bắt đầu từ lúc sáng sớm. Lý Khánh An đã không thể rảnh rỗi được, thợ đúc tiền tại Toái Hiệp đã đúc ra đồng bạc mẫu, việc này có thể nói là một việc lớn đối với Lý Khánh An. việc này quan hệ đến hắn có thể khống chế sự lưu thông tiền tệ của Đại Đường. từ đó tiến tới khống chế nền kinh tế của Đại Đường. Hiện tại An Tây đã có tồn trữ một trăm vạn cân bạc, dựa theo cách tính một cân là mười sáu lượng mà tính toán, thì đó chính là một ngàn sáu trăm vạn lượng, trị giá một ngàn sáu trăm vạn quan, vừa đúng bằng mức thu nhập tài chính trong một năm của Đại Đường, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ. hắn ít nhất cần có mức thu nhập tài chính ba năm của Đại Đường thì mới có thể khống chế được triều đình.
“Mời Đại tướng quân hãy xem. đây chính là mẫu bạc cắc do thợ của An Tây đúc ra.”
Vương Xương Linh đem một đồng bạc mẫu và một đồng bạc thực cẩn thận đặt ở trước mặt Lý Khánh An.
Hiện tại Vương Xương Linh là An Tây độ chi sứ(chức quan trông coi phụ trách sự thống kê và điều chi tài sản), phụ trách toàn bộ tài chính An Tây, việc đúc tiền nằm trong phạm vị quản hạt của hắn. đồng bạc này vừa mới được bọn hắn đúc thành vào mười ngày trước đó, hiện tại sẽ chờ Lý Khánh An thẩm tra xét duyệt, ở phía sau Vương Xương Linh, tổng quản thợ đúc tiền Diêu Chí của Toái Hiệp có chút thấp thõm không yên mà nhìn về phía Lý Khánh An.
Lý Khánh An nhặt đồng bạc ở trước mắt lên. lập tức liền khen ngợi mà gật gật đầu. hắn ở Trường An chỉ viết một phong thư đơn giản mà chuyên nhanh đi, các thợ đúc đã hiểu được đầy đủ và quán triệt thực hiện ý đồ của hắn. mẫu khuôn nặng khoảng hơn một lượng, bình thường khuôn mẫu thường nặng hơn so với tiền thực một chút. Nói như vậy có nghĩa là, tiêu chuẩn đồng bạc chính là một lượng, hắn lại cầm lấy đồng bạc thực mà đoán cân. quả thật là một lượng.
Chính giữa đồng bạc không có lỗ, ngay mặt chính là tường thành Ngọc Môn Quan, mặt trái còn lại là dãy núi Côn Lôn*, ở dưới dãy núi là bốn chữ triện được viết với nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: ‘An Tây giám chú’*, được đúc rất khéo léo và tinh xảo, dù rằng không thể hoàn toàn sánh được với đồng bạc của ngày nay, nhưng cũng đã không kém là bao nhiêu, làm cho hắn không thể không cảm khái trước trình độ tay nghệ đúc tiền cao đến thế của triều Đường.
*dãy núi Côn Lôn: Dãy núi Côn Lôn hay Côn Lôn là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á. nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130-200 km. Độ cao bình quân 5.500-6.000 m với phía tây chật hẹp và cao còn phía đông rộng rãi và thấp hơn. Dãy núi Côn Lôn nổi tiếng trong thần thoại Trung Quốc và người ta tin rằng nó là thiên đường của những người theo Đạo giáo.
*An Tây giám chú: được đúc tại An Tây
Lý Khánh An quan sát tỉ mỉ một lúc lâu. hắn dùng ngón tay kẹp đồng bạc, nhắm ngay cạnh của nó mà thổi mạnh một cái. lập tức đặt ở bên tai, có một tiếng vang nhẹ. nhưng rất khẽ, đó không phải là hiệu quả hắn muốn, hiệu quả hắn muốn phải phát ra tiếng ‘tính tang’.
Thợ đúc Diêu Chí đứng bên cạnh lập tức giật mình thót tim. hắn nhìn thấy đôi mày của Lý Khánh An nhíu lại rồi, thế có nghĩa là không hài lòng, hắn không khỏi nhìn sang phía Vương Xương Linh mà cầu cứu. Vương Xương Linh vội vàng vừa cười vừa giải thích nói: “Đại tướng quân, đồng bạc cắt này của chúng ta có hàm lượng bạc đến mười phần, không có xen vào một chút tạp chất nào cả.”
Lý Khánh An lại lắc đầu cười nói: “Thuần bạc thì không tồi, nhưng nếu muốn thổi mà có tiếng vang, thì xem chừng cũng phải thêm một chút đồng vào, thông thường phương án thuần bạc không phải là phương án tốt nhất.”
Hắn lại nói với tổng quản thợ đúc Diêu Chí: “Phải vất vả các ngươi thí nghiệm thêm vài lần nữa. thêm một chút đồng vào. phải cam đoan lúc hàm lượng bạc cao nhất mà có thể thổi ra tiếng được, mà phải phát ra tiếng tính tang, đó chính là hiệu quả mà ta muốn, còn về phần khuôn mẫu thì không phải sửa đổi nữa. ta rất hài lòng.”
“Vâng ạ! Ty chức sẽ thí nghiệm ngay, tranh thủ trong vòng 3 ngày sẽ có kết quả.”
“Thời gian thì không cần phải gấp gáp, từ từ mà làm. làm cho tinh xảo một chút, ngoài ra ta muốn dặn dò ngươi một câu. công thức và công nghệ là điều cơ mặt tối cao, chỉ có thể để ba chúng ta biết mà thôi, tuyệt đối không thể để lộ bí mật ra ngoài.”
“Ty chức hiểu được, xin Đại tướng quân yên tâm!”
Nói xong. Lý Khánh An nâng chung trà lên chậm rãi uống trà. uống xong mấy ngụm trà. đợi Diêu Chí lui xuống, lúc này Lý Khánh An mới buông chén trà xuống, nói với Vương Xương Linh: “Tù binh ta đã thả ra rồi. nhưng quặng bạc vẫn phải tiếp tục mà đào, tiên sinh hãy giúp ta nghĩ cách chiêu mộ một đám thợ mỏ.”
Vương Xương Linh suy nghĩ một hồi nói: “Bằng không chúng ta chiêu mộ thợ mỏ từ nhóm dân vừa di cư sang vậy, trả thù lao cao một chút, hẳn là có người chịu đi làm.”
“Thôi được! Chuyện này sẽ do tiên sinh đến phụ trách, bao gồm cả việc đúc đồng bạc. đó là những việc vô cùng quan trọng, một khi thí nghiệm thành công, sẽ thực hiện đúc với số lượng lớn. ngoài ra còn có một việc.”
“Đại tướng quân xin cứ nói!”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Khánh An trấn an trí sứ Hàn Duyệt là người quen của ta lúc ta làm Hà Nam đạo quan sát sứ. lúc ấy cảm thấy người này nhân phẩm và năng lực cũng không tồi, tiên sinh hãy thay ta quan sát một chút, nếu người này thật sự không tồi, ta định trọng dụng hắn.”
Vương Xương Linh là người thật thà. không phải là người có tâm cơ, lập tức vui vẻ cười nói: “Con người Hàn Duyệt quả thật không tồi, kiên định chịu làm. danh dự khá tốt. là một viên quan tốt. ta nhất định sẽ chú ý quan sát hắn.”
“ừm! Chuyện này làm phiền tiên sinh vậy.”
Hai người lại chuyện trò vài câu. Lý Khánh An thấy Vương Xương Linh tựa hồ có tâm sự riêng, nửa muốn nói nửa lại thôi, bèn cười nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì không tiện mở miệng sao?”
Vương Xương Linh thở dài nói: “Đại tướng quân, ty chức muốn nói về lệnh phế nô, ty chức cảm thấy không được…”
Hắn có chút khó nói, Lý Khánh An nhìn hắn một cái. khẽ cười nói: “Tiên sinh phản đối lệnh phế nô sao?”
“Không! Không! Không!”
Vương Xương Linh vội vàng xua tay nói: “Bản ý của ty chức thì ủng hộ lệnh phế nô, như vậy có thể gia tăng số hộ ở An Tây, gia tăng thuế phú. cũng có thể hóa giải phần nào việc chiếm đất. nhưng Đại tướng quân có nghĩ tới không, triều đình sẽ nghĩ sao về chuyện này? Thái độ của Thánh Thượng sẽ thế nào? những tôn thất quyền quý có nhiều nô lệ sẽ phản cảm với Đại tướng quân ra sao, điều này sẽ rất bất lợi với Đại tướng quân đấy!”
Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu. hắn làm sao không biết chứ? Mãi cho đến một ngàn ba trăm năm sau còn có chế độ công nhân nô lệ. hắn ở Đại Đường phế nô, sẽ có bao nhiêu phần tính khả thi? Nhưng có một số việc hắn bắt buộc phải làm. không nhất định phải hoàn toàn hủy bỏ nô lệ, nhưng ít ra cũng để cho phần lớn mọi người có thể đạt được tự do, hắn muốn tạo cho mọi người về quan niệm bình đẳng, tự do, thì nhất định phải làm những việc thiết thực để chửng mình, lệnh phế nô chính là việc thiết thực như vậy, đương nhiên, hắn cũng không phải muốn ở Đại Đường thi hành chế độ tư bản chủ nghĩa gì đó, hắn chỉ muốn cho tư tưởng bình dân và giai cấp thị dân sớm xuất hiện trước hai trăm năm. để cho sự phồn thịnh của Đại Tống sớm đến trước một bước, để cho Đại Đường khỏi phải đi thêm hai trăm năm đường vòng nữa.
nhưng những việc này hắn không thể nói với Vương Xương Linh được, nói ra hắn cũng khó mà lý giải được, Lý Khánh An vừa cười vừa nói: “Sự lo lắng của tiên sinh ta có thể lý giải được, lệnh phế nô không phải là ý nghĩ nhất thời của ta. ta đã suy đi nghĩ lại việc lợi và hại của nó rất kỹ rồi, cái hại đương nhiên rất rõ ràng, sẽ gặp phải sự phản đối của giới quyền quý, sẽ tổn hại đến ích lợi của bọn họ, nhưng ngược lại, ở An Tây thi hành lệnh phế nô sẽ làm cho rất nhiều nô lệ từ Trung Nguyên trốn chạy đến đây, sẽ giúp chúng ta mang đến lượng người mà An Tây rất cần vào lúc này, ta sẽ được dân chúng và quân đội An Tây chân thành ủng hộ, như vậy cho dù Thánh Thượng muốn bãi miễn ta. cũng không phải là việc dễ dàng nữa, việc lợi và hại một khi so sánh với nhau, bên nào quan trọng hơn sẽ rõ ràng nhìn ra ngay, xin tiên sinh yên tâm!”
Vương Xương Linh luôn nghĩ đến việc Lý Khánh An sẽ đắc tội với người, nhưng lại không nghĩ sâu xa như Lý Khánh An vậy, hắn cũng hiểu rất rõ, sau khi lệnh phế nô được ban ra, tiếng tăm của Lý Khánh An sẽ đạt tới độ cao mà trước nay chưa từng có, bất luận dân chúng thường, hay là bên dưới quân đội, đều ủng hộ hắn hết mình, hoặc là chỉnh như Lý Khánh An đã nói. được dân chúng thuộc giai cấp dưới ủng hộ, Thánh Thượng quả thật khó có thể bãi miễn hắn. lợi lớn hơn hại, nghĩ thông suốt điểm này, Vương Xương Linh liền không phản đối nữa.
Lý Khánh An thấy sắc trời đã tối, liền đứng dậy chuẩn bị về nhà, không ngờ hắn mới vừa đi ra khỏi cửa. đã nghe thấy một loạt tiếng la hét ầm ĩ truyền đến. còn thấp thoáng lẫn lộn tiếng khóc, hình như ở phía trước cửa lớn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lý Khánh An đi đến bên ngoài cửa lớn, chỉ thấy trước cửa lớn đặt một cỗ quan tài, mười mấy nam nữ mặc áo tang ma khóc lóc bi thương, mấy người đàn ông đang tranh cãi với thân vệ gác cửa về vấn đề gì đó.
Lý Khánh An không khỏi ngẩn cả người, đã xảy ra chuyện gì thế này?