Vốn ông ta cũng định khuyên nhủ Lâm Dương nhưng lời đến đầu môi rồi thì lại không biết nói gì cho phải!
“Thằng ngốc! Đúng là thằng ngốc mà!”
Vua Dược lắc đầu liên tục, cứ thở dài mãi.
Liễu Như Thi mím chặt môi, im lặng nhìn chăm chăm vào người Lâm Dương.
Không khí chỗ này càng lúc càng kì quái.
E là không ai có thể đoán trước được chuyện sẽ thành ra như thế này, Lâm Dương lại còn dám nói lời ngu ngốc tới vậy…
Ứng Phá Lãng cũng không nỏi giận, anh ta chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn vào Lâm Dương, lạnh nhạt hỏi: “Nếu vậy thì… theo anh thì phải giải quyết như thế nào hả?”
“Chuyện đáy thì đơn giản thôi! Mắt đền mắt, răng đền răng thôi! Đặt tay xuống đất xong đẻ tôi giẫm, xong rồi để tôi đánh gãy chân, như vậy thì tôi còn có thể suy xét về việc mời cậu một chén rượu rồi quên hết ân oán trước đây!”
Lâm Dương nói.
Hit hà!
Ói người phải hít vào thật sâu.
“Anh ta… anh ta thực sự dám nói vậy…” Hoắc Ngạo líu lưỡi.
“Tiêu rồi! Thần y Lâm tiêu thật rồi! Ha ha…” Lưu Hương đứng bên vỗ tay liên tục.
Những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt chét khiết.
Cậu Ứng thì giận quá hóa cười.
“Ha ha, thần y Lâm đúng là có cá tính mà! Đúng thế! Đúng thế, lời nói cực kỳ nghĩa khí, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện ấy, hẳn là bạn bè anh phải rất may mắn mới gặp được anh có phải không? Cơ mà… Tôi muốn hỏi anh câu này… Anh thấy là tôi để anh làm vậy thì anh còn tư cách mời rượu tôi đấy chắc?” Ứng Phá Lãng híp mắt hỏi.
“Không được sao?”
“Vốn là không, tôi nói có thì là có!” Ứng Phá Lãng cười nhạt nói.
“Tiếc là tôi sẽ không mời rượu anh, cũng không có khả năng tôi sẽ làm vậy, bởi vì anh không xứng với điều đó!
“Ý của anh là… từ chối phải không?”
“Đúng thế, tôi từ chối!”
Lâm Dương bình thản nói, tiện thể anh rút một cây kim châm ra, cắm thẳng vào người Văn Mạt Tâm.
Tiếng hét thê thảm vang tới tận trời xanh.
“Giáo chủ!”
Khi người của Sùng Tông Giáo nhìn tháy điều này, lo lắng hét lên thất thanh.
Nhìn thấy kim bạc lại châm vào trong cơ thể, Văn Mạt Tâm thân thể giống như bị điện giật, run rầy điên cuồng, kéo dài một hồi như vậy mới dừng lại.