Cố Gia Huy phanh gấp rồi kinh ngạc nhìn cô, anh nghi ngờ vừa rồi mình nghe nhầm.
Cô ấy…cô ấy thực sự gọi mình là chồng?
Không phải cô ấy luôn xấu hổ sao? Bây giờ Hứa Minh Tâm không còn có giới hạn nữa.
Thật hạnh phúc, chỉ cần hơi mở miệng là có thể tránh bị đánh.
“Em vừa mới gọi anh là gì?”
“Em không gọi anh, hừ, anh cứ đánh đi, dù sao anh cũng không thương em, anh đánh chết em đi!”
“Em…”
Cố Gia Huy không còn cách nào khác, chỉ có thể lắc đầu đỡ lấy trán, cuối cùng anh vẫn bị bắt thóp!
Mánh khóe của cô gái nhỏ này càng ngày càng thâm sâu.
“Không đánh nữa, em lại gọi anh một tiếng nữa.”
“Không, em thà chết chứ không chịu đầu hàng. Anh đánh đi, hôm nay nếu không đánh được em thì tương lai anh cũng không đánh được em. Anh là đàn ông thì nói phải giữ lời.”
“Hứa Minh Tâm, em đúng là có rất nhiều chiêu trò. Anh nghĩ rằng đầu óc của em đều được sử dụng cho những chuyện linh tính, ít nhất là vô dụng trong học tập.”
“Nói như vậy thì em vẫn còn có não! Anh có đồng ý hay không? Cậu chủ, anh không được lề mề, anh mau quyết đi, đồng ý hoặc là đánh em!”
“Dù sao anh còn phải đợi hai năm, không sao cả, chờ xem ai hơn ai!”
“Sợ em rồi! Mau mặc quần áo vào đi không lại bị cảm lạnh.”
“Nói như vậy là anh đồng ý rồi sao?” Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
“Ừ.”
Cố Gia Huy muốn nói rằng anh cảm thấy bất lực, hai người họ ai mới là sói ai mới là cừu đây.