– Mắc mớ gì tới ngươi…
Yêu Nhược Tiên phì cười một tiếng, bỗng nhiên lại ngẩn ra, tựa hồ bừng tỉnh ngộ, ngừng làm việc chắp tay quan sát Miêu Nghị từ trên xuống dưới, hỏi:
– Ngươi muốn nói cái gì?
– Phải chăng pháp bảo nhị phẩm của hai nàng là dùng tài liệu ta đưa cho lão luyện chế?
– Dùng tài liệu ngươi luyện chế hai bộ pháp bảo cho nữ nhân của ngươi, dường như cũng không quá đáng…
– Không quá đáng, nếu các nàng đi theo ta, đã thành nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi các nàng. Nhưng chuyện gì cũng phải phân ra nặng nhẹ chậm gấp, lão muốn sử dụng cũng phải nói trước với ta một tiếng mới phải!
Miêu Nghị cố nén cơn giận trong lòng, vì bộ pháp bảo bảo vệ tính mạng này, hắn đã táng gia bại sản rồi.
– Có gì mà nói, nên luyện chế pháp bảo thế nào, cần ngươi chỉ giáo ta sao?
Miêu Nghị tức giận nhắc nhở:
– Đó là đồ của ta, nên an bài thế nào nên để ta làm chủ!
– Được được được, do ngươi làm chủ…
Yêu Nhược Tiên vuốt mũi nhìn hắn gật đầu một cái, hất tay ném một đống đồ từ bên trong vòng tay trữ vật ra trên đất, cười lạnh nói:
– Vật của ngươi ngươi cứ lấy về, để ngươi làm chủ đi, đừng làm phiền ta nữa!
Trong nháy mắt Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời, hắn kiểm tra qua đống đồ dưới đất một lượt, một trăm năm mươi úng tinh hắc đầy đủ, trong hộp ba mươi ba viên yêu đan nhị phẩm và một trăm năm mươi viên yêu đan nhất phẩm cũng không thiếu viên nào.
– Chuyện này…
Miêu đại sơn chủ lập tức trợn tròn mắt.
Yêu Nhược Tiên chiếm lý, lúc này há miệng mắng to:
– Lão phu tặng đồ cho con gái còn cần dùng vật của ngươi lấy lòng chúng hay sao? Ta khinh, chỉ bằng vào một trăm năm mươi úng tinh hắc của ngươi có thể luyện chế ra hai bộ pháp bảo được sao?
Miêu Nghị toát mồ hôi, hắn đã cân nhắc qua vấn đề này. Cho là trên tay Yêu Nhược Tiên cũng có chút tinh hắc, hẳn là cũng phải dùng phần lớn tài liệu của mình, hắn yếu ớt hỏi:
– Không phải lão nói yêu đan của lão đã bị tiểu Đường Lang tiêu hao hết sao?
Yêu Nhược Tiên thổi râu trợn mắt nói:
– Lão phu ra khỏi núi một chuyến, đích thân chạy tới thương hội bán đi một món pháp bảo tam phẩm đổi lấy tài liệu luyện chế pháp bảo cho con gái của ta. Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi dựa vào cái gì chạy tới đây la lối lão phu?!
Lão khoát tay một cái:
– Cầm vật của ngươi cút!
Trong nháy mắt Miêu Nghị đổi khuôn mặt tươi cười, đi tới bên cạnh Yêu Nhược Tiên nắm cánh tay lão cười ha hả:
– Đừng nóng giận, đừng nóng giận, xin bớt giận, cũng là người một nhà, người một nhà xin đừng nói vậy…
– Cút!
Yêu Nhược Tiên hất tay Miêu Nghị ra:
– Ai là người một nhà với ngươi, lập tức cút cho ta!
– Nữ nhân của ta đã trở thành con gái lão, không phải là người một nhà là cái gì?
Miêu Nghị mặt dày mày dạn cười bồi nói.
Không có cách nào, thực lực người ta mạnh hơn mình, mình lại phải cầu cạnh người ta, lúc này tỏ ra có cốt khí là tự làm khó bản thân mình. Từ nhỏ làm đồ phu nhiều năm ở ngoài đường ngoài chợ, nếu ngay cả chút đạo lý trượng phu có thể co có thể duỗi mà cũng không biết, vậy Miêu Nghị đã chết đói từ sớm, chớ nói chi là còn phải nuôi hai đứa em nhỏ.
Lời này khiến cho Yêu Nhược Tiên tức muốn hộc máu, hai nữ nhi như hoa như ngọc của mình lại cùng nhau bồi tiếp tiểu tử này ngủ trên một giường, quả thật là khó lòng nhịn được. Thế nhưng đây là chuyện xảy ra trước khi Thiên nhi và Tuyết nhi nhận lão làm nghĩa phụ, có muốn cũng không thay đổi được, dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm.
Yêu Nhược Tiên giận đến nổi trận lôi đình nói:
– Chúng là chúng, ngươi là ngươi, chớ có giở trò. Cút mau, không cút ta sẽ làm thịt ngươi.
– Cút cũng được, tiền bối ngài cũng biết, lần này đi Tinh Tú Hải cửu tử nhất sinh, ta phải có chút bảo vật phòng thân. Nếu ngài không muốn luyện chế bảo vật giúp ta, vậy hãy trả tám mươi lăm con tiểu Đường Lang cho ta đi…
Miêu Nghị thở dài nói.
Yêu Nhược Tiên nhe răng toét miệng nói:
– Khốn kiếp, đừng mơ, lão phu tốn nhiều yêu đan như vậy, ngày đêm bảo vệ nuôi bọn chúng lớn tới mức này. Ngươi có đóng góp gì, hiện tại muốn hái quả, không có cửa đâu!