Anh nghiêng đầu, dùng một tay che chắn.
Qua một lát, khói thuốc lượn lờ thành vòng, xuyên qua kẽ ngón tay.
Giữa làn khói xám, khuôn mặt anh mịt mờ, Lâm Diệp Thư không nhìn rõ, cô chỉ nghe thấy giọng nói nặng nề, giống như đè nén thật lâu.
“Cho nên, Lâm Diệp Thư, tôi không thiếu nợ cô.”
Lâm Diệp Thư cảm thấy thật buồn cười.
Anh chỉ dùng một chai bia để cắt đứt quan hệ với cô.
Có thể sao?
Nằm mơ đi.
“Phải, mấy năm nay anh và cô chú vẫn luôn bù đắp cho em, nhưng thứ hai người hoàn trả dường như chỉ là món nợ với sinh mạng của cha em thôi, vậy còn em thì sao?”
Cô nhìn anh, giọng nói không hề bình tĩnh: “Em thích anh nhiều năm như vậy, đi bên anh như một vai hề, bị người ta nói ăn nhờ ở đậu, không biết xấu hổ, em chưa từng từ bỏ. Nhưng vì sao anh không nhìn em nhiều thêm một chút? Thẩm Tô Khê rốt cuộc có gì tốt?”
Giang Cẩn Châu cười một cái: “Không cần coi tất cả mọi người đều là đồ ngu.” Khuôn mặt anh xuất hiện tia trào phúng: “Cô luôn miệng nói thích tôi, chẳng qua chỉ là lý do lừa người.”
“Thật ra,” Lần đầu tiên anh đáp lại ánh mắt của cô: “Cô hận tôi hơn bất cứ ai khác.”
Trái tim Lâm Diệp Thư đông cứng theo từ “hận”.
“Còn vấn đề cuối cùng.”
Không phải Giang Cẩn Châu chưa từng nghĩ tới.
Thẩm Tô Khê cũng có lúc giả vờ, nhưng anh biết cô thuần túy chân thành hơn ai hết.
Qua một lúc.
Anh mới nói tiếp: “Cô không có lập trường để hỏi.”
Sau ngày đó, Thẩm Tô Khê chưa gặp lại Giang Cẩn Châu.
Không phải do cô giận hờn, mà vì anh nhắn tin nói muốn đi nơi khác công tác.
Nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Tô Khê tức tới mức suýt nữa nổ phổi.
Đi công tác?
Không tới dỗ bạn gái đã đành, anh còn có tâm tư đi công tác?!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhắn lại: “Đi mấy ngày?”
Đi quá hai ngày thì chia tay!
winter: “Nửa tháng.”
“……”
Được lắm, đi luôn đi đừng về!
Thẩm Tô Khê chỉ vào đầu mình, khóe môi giật giật: “Tôi muốn nhuộm tóc.”
Thợ làm tóc Tony hỏi cô muốn nhuộm màu gì.
Trong đầu Thẩm Tô Khê lập tức bật lên màu tóc nâu lá gai của Lâm Diệp Thư.
Xấu chết đi được!!!
“Nhuộm ombre đi. Cảm ơn.”
Thục nữ cái mẹ gì nữa!
Tony bị bộ dạng hùng hổ của cô dọa sợ, sau khi xoa dịu lại trái tim, anh ta đang chuẩn bị lấy thuốc nhuộm, lại nghe giọng nữ đầy năng lượng rống lên sau lưng: “Không, nhuộm màu xanh lá đi!”
Không nhuộm màu xanh sao có thể xứng với đỉnh đầu mọc đầy cỏ dại xanh mướt của cô lúc này?
Tony thầm than trong lòng.
Lần đầu anh ta gặp được khách hàng ỷ mình xinh đẹp mà làm xằng làm bậy với đầu tóc mình thế này.
Túi tiền sắp đầy thúc giục anh nhanh chóng nhuộm cho xong việc, nhưng lương tâm anh thật sự không nỡ: “Chị có muốn suy nghĩ lại một chút không ạ?”
Thẩm Tô Khê định nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung lên, Tần Mật gọi tới.
“Đang làm gì đó?”
Tần Mật vẫn hơi cắn rứt lương tâm, cho nên mấy ngày gần đây thường mua quà cho cô, thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm.
“Cạo đầu chuẩn bị đi tu.”
Tony:?
Lòng dạ phụ nữ quả thật khó lường!
Tần Mật không hề nghĩ ngợi, lập tức cao giọng: “Khoan, mày đừng xúc động, nhắn địa chỉ qua đi, tao tới liền!”
Thẩm Tô Khê bĩu môi, phát định vị qua.
Lúc Tần Mật tới nơi, Thẩm Tô Khê vừa vặn tháo vải choàng ra.
Tần Mật nhìn chằm chằm tóc cô, trầm mặc hai giây.
Sau đó mới hỏi: “Mày gội đầu hết cả một buổi trưa?”
“Còn cắt tóc nữa.” Thẩm Tô Khê vén tóc lên: “Không nhìn ra à?”
“……”
“Mày đi đâu đó?”
“Tìm thước đo.”
“……?”
Thẩm Tô Khê mặc kệ bạn tốt, ánh mắt chuyển sang Tony, tuy rằng vẻ ngoài hơi luộm thuộm, nhưng quả thật tay nghề không chê vào đâu được.
“Có uốn nóng bằng giấy bạc không?”
Tần Mật ở bên cạnh lập tức sửng sốt: “Mắt thẩm mỹ của mày đổi rồi sao?”
“Không phải,” Thẩm Tô Khê nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị cho Giang Cẩn Châu.”
Một đầu uốn nóng giấy bạc, nóng chết tra nam!
Vừa bước ra khỏi tiệm, ven đường truyền tới tiếng nữ khóc nức nở.
“Em vô cớ gây rối?”
“Em chỉ muốn anh bóc cho em một con tôm thôi, sao có thể nói là làm trò trước mặt người khác?”
Thẩm Tô Khê đột nhiên chột dạ.
Cô nghiêng đầu hỏi Tần Mật: “Tao vô cớ gây rối hả? Bắt anh ấy phải bóc vỏ tôm cho bằng được?”
Một câu không đầu không đuôi, Tần Mật nghĩ một hồi mới hiểu ra.
Thật ra Giang Cẩn Châu đối xử với đóa hồng nhỏ nhà cô không tệ, thậm chí phải nói là vô cùng cưng chiều.
“Mày không có vô cớ gây rối.”
Thẩm Tô Khê vừa mới thở phào, liền nghe được Tần Mật nói tiếp: “Nhưng mà có một chút… Nói thế nào ấy nhỉ? Cậy sủng mà kiêu.”
Tần Mật gật đầu thêm một cái: “Nhưng cũng bình thường thôi! Phụ nữ vốn để cưng chiều mà!”
Thẩm Tô Khê không có tâm trạng nghe tiếp, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Giang Cẩn Châu. Nếu anh bận, cô tìm anh là được.
Thẩm Tô Khê hào hừng mở danh bạ, bấm gọi, không ai nghe máy.
“Giang Cẩn Châu dám không nhận cuộc gọi của tao!” Cô giơ điện thoại lên, vẻ mặt không tin nổi, lần đầu tiên chó đầu đàn không tiếp điện thoại cô!
Tức chết được!
Cô không thèm tìm nữa! Ai yêu thì tự tìm đi!
Lần này Tần Mật không vội đồng tình cùng bạn thân, im lặng một lúc cô mới nói: “Biết đâu cậu ta bận?”
“Hả?”
Ánh mắt hoài nghi của Thẩm Tô Khê phóng tới, Tần Mật không tự nhiên rời mắt: “Cũng có thể… xảy ra gì đó ngoài ý muốn?”
Nửa câu sau Thẩm Tô Khê không nghe thấy, lực chú ý của cô đã bị chiếc xe máy đi ngược chiều phía trước thu hút.
Thoáng chốc, Tần Mật cảm nhận được một lực kéo mạnh, kéo cô sang một góc khác.
Sau khi hoàn hồn, cô hùng hổ vài câu, rồi mới nhìn Thẩm Tô Khê từ trên xuống dưới: “Mày có bị thương không?”
“Chuyện nhỏ–” Nghĩ đến gì đó, Thẩm Tô Khê sửa lời: “Ngón tay bị trầy rồi.”
“Đâu, cho tao xem.”
Thẩm Tô Khê đưa tay qua, Tần Mật cẩn thận kiểm tra mấy lần, vẫn không nhìn thấy vết trầy mà cô nói đâu.
“Mày đang thách thức giới hạn thị lực của tao hả?!”
Cô sai rồi, bạn tốt của cô làm gì bị chiều đến mong manh dễ vỡ, đây rõ ràng là bị chiều đến mức hỏng đầu óc!
Thẩm Tô Khê mặc kệ, cô lấy điện ra, chụp ảnh gửi đi:
“Tay em bị thương rồi, đau muốn xỉu:(“