Chi chi chi…
Trên đầu vai lão, một con khỉ nhỏ đang nhảy nhót lung tung. Đây là yêu thú của Kiều Lão Hầu Tử, cũng là một đầu Lợi Trảo Hầu. Lão có một vườn dừa, thân dừa rất cao, lão thường sai đầu Lợi Trảo Hầu này thay mình trèo lên cây hái dừa.
– Trong đêm, Lợi Trảo Hầu từ trên thân cây lao xuống tập kích, giết chết một người. Sau đó, nó bị người của Thiên Bảo giết chết.
Lão Hồng Thương vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm xuống, giống như là không ngửi thấy mùi hôi thối nồng đậm trong không khí, cẩn thận lật cỗ thi thể này lên.
Sở Vân cũng ngồi xổm xuống, không buông tha cho cơ hội để học tập này. Hắn muốn quan sát xem Lão Hồng
Thương làm cách nào có thể tìm thấy đầu mối từ một cỗ thi thể như vậy. Lão Hồng Thương tìm kiếm một hồi, phát hiện ra một vài thứ vụn vặt, nhưng không có thứ nào quan trọng, cũng không thể chứng minh suy đoán của mình. Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của Sở Vân, Lão Hồng Thương cởi y phục trước ngực cỗ thi thể ra, ngậm một ngụm rượu phun lên trên ngực thi thể.
– Ngài làm gì vậy?
Sở Vân mở to mắt quan sát, vẫn không thấy bất luận chút biến hóa nào, rốt cục nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
– Mỗi một thế lực hải tặc, đều có hình xăm chứng minh thân phận của mình. Mà gian tế của hải tặc cũng có hình xăm ẩn hình. Gặp phải rượu, sẽ hiển lộ ra.
Lão Hồng Thương quay đầu lại giải thích.
– Thì ra là thế.
Trên mặt Sở Vân tràn đầy nghiêm túc. Trong mắt Lão Hồng Thương chợt hiện lên một tia thưởng thức.
– Cỗ thi thể này hôi thối như vậy, tiểu gia hỏa Sở Vân này vẫn có thể chịu đựng được.
Rất nhẫn nại, rất tốt!
Lão không biết, kiếp trước Sở Vân tầm u thám bí, địa phương hiểm ác nào mà chưa từng đi qua? Loại thi thể phân hủy này, Sở Vân đã sớm thấy quen không thể quen hơn, hiển nhiên là phải bình tĩnh như thường rồi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
– Mặc dù cỗ thi thể này không có hình xăm, cũng không thể chứng minh hắn không phải là gian tế của hải tặc. Gian tế hải tặc đều rất xảo trá, bình thường đều chiêu mộ một ít ngoại nhân làm thủ hạ, còn thân phận của bản thân thì che dấu rất kỹ. Chúng ta đi xem mấy thi thể kia.
Lão Hồng Thương đứng dậy, thở dài một hơi nói.
– Tốt, ta nhớ lúc ấy bắt đầu chạy từ phía kia.
Sở Vân tiếp tục dẫn đường. Một lát sau, lại phát hiện ra ra hai thi thể bị đốt cháy đen.
– Đây là do bầy Huỳnh Hỏa Tri Chu tạo thành.
Lão Hồng Thương nhíu mày, loại thi thể này, cho dù có hình xăm, bọn họ cũng không tài nào phát hiện ra được.
Bốn người lại tiếp tục đi lên phía trước. Nửa ngày sau rốt cục cũng tiến vào lãnh địa của Mị Ảnh U Hạt Bức. Sâu trong đó, bọn họ bắt gặp tám cỗ thi thể, trong đó sáu người là do U Hạt Bức đánh chết, một thân máu huyết hoàn toàn cạn khô. Còn lại hai người, bị chém bay đầu. Đầu một nơi thân một nẻo, trên mặt đất đỏ sậm một màu.
Tam lão thấy vậy lập tức động dung.
Lão Hồng Thương bỗng dưng quay đầu, hỏi Sở Vân.
– Tiểu gia hỏa, hai người này là do ngươi giết?
– Đúng vậy, sau khi U Ảnh Mị Hạt Bức ăn no đã để xổng hai kẻ này. Ta nghĩ nếu đối phương đến vì giết ta, ta cần gì để cho bọn chúng cứ nhẹ nhàng như vậy mà đào tẩu, tiện tay dùng Khai Sơn Đao, kết quả…
Sở Vân cười cười, ngữ khí vô cùng bình thản.
Trầm mặc!
Tam lão nhìn nhau, đều thấy được sự kinh dị trong ánh mắt đối phương. Vốn trước đó Sở Vân cũng không thuật lại chuyện này một cách quá rõ ràng. Mà lực chú ý của tam lão cũng bị bản thân tin tức kia hấp dẫn.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, bọn họ mới phát hiện ra ảo diệu ở bên trong. Sở Vân, tên tiểu gia hỏa này mới mười ba tuổi, đã dùng đao giết người?