“Không đủ rồi cũng đủ. Ta nghe nói một ngàn con đom đóm có thể đổi được một điều ước.”
“Thật sao?”
“Ta giống kẻ đi lười gạt lắm hả?” Quách Nghĩa Thanh cười đáp rồi nhanh chóng bắt cho cô từng con từng con đom đóm một
Đến khi không còn con nào để bắt, Quách Nghĩa Thanh mới dừng lại. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Hôm nay mới bắt được một trăm mười bốn con. Vẫn còn tám trăm tám mươi sáu con. Từ từ ta sẽ bắt cho muội.”
“Được rồi. Hôm nay như vậy cũng quá nhiều rồi. Xem huynh kìa.” cô vừa nói vừa lấy khăn tay thấm lấy từng giọt mồ hôi trên trán Quách Nghĩa Thanh
“….Nếu muội thật sự là Tiểu Quế thì tốt biết mấy.” Quách Nghĩa Thanh lẩm bẩm
“Hả?”
“Ta nói là khăn tay bẩn rồi. Ta giặt xong sẽ trả lại cho muội.”
“Vậy cũng được. Cũng muộn rồi, quay về thôi. Ngày mai huynh còn lên đường nữa.” cô nói rồi vui vẻ cầm chiếc đèn toàn đom đóm lên xe ngựa
Chiếc xe ngựa lại quay về kinh thành nhưng thay vì nghe tiếng binh lính cung kính với Quách Nghĩa Thanh thì lại là một khoảng không tĩnh lặng. Xe ngựa cũng dừng lại.
“Thanh ca, có chuyện gì vậy?” cô hỏi nhỏ nhưng không nghe tiếng phản hồi lại mà thay vào đó là giọng nói lạnh lẽo
“BẮT LẤY HẮN!”
“TA LÀ QUÁCH TƯỚNG QUÂN. AI DÁM!”
Cô nghe tiếng động thì hơi hé cửa xe ra. Cổng thành đóng chặt bên trên dày đặc các binh lính đang đứng gác tay cầm sẵn cung, xung quanh cũng có binh sĩ tay cầm khiên tay cầm kiếm.
“Quách Nghĩa Thanh. Nếu trẫm muốn bắt ngươi thì sao?” giọng nói lạnh lùng kia là Triệu Minh Triết, đứng trên thành lầu mà nói xuống
Quách Nghĩa Thanh như đơ tại chỗ, lập tức bị binh lính bắt giữ.
“Hoàng thượng minh xét, thần không biết bản thân đã làm sai ở đâu.”
“Ngươi có trăm sai ngàn sai nhưng là trung thần của trẫm, là anh tài của Triệu Quốc. Trẫm cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng ngươi lại dám bắt cóc hoàng hậu của trẫm! ĐÁNG CHẾT!” Triệu Minh Triết nói câu này khiến cô không nhịn được mà lao ra khỏi xe ngựa
“BỔN CUNG BỊ BẮT CÓC KHI NÀO!”
“Hoàng hậu nương nương, xin theo chúng thần hồi cung.” một tên binh lính nói
“Thả Quách tướng quân ra trước.” cô nói vọng lên nhìn thẳng vào Triệu Minh Triết cao cao tại thượng kia
“Tất cả nghe lệnh. Bắt giữ Quách Nghĩa Thanh và Vu Diệp về cung thẩm tra. Ai dám cản trở, giết!” Triệu Minh Triết nói xong liền xoay người đi
“TRIỆU MINH TRIẾT. NGƯỜI ĐIÊN RỒI!”
“Hoàng hậu nương nương, xin người đừng chọc giận hoàng thượng cũng đừng làm khó chúng thần. Người hãy theo chúng thần hồi cung.” một tên binh lính lại lên tiếng
Cô nhìn theo bóng lưng của Quách Nghĩa Thanh bị giải đi trong sự bất lực của bản thân. Cô cũng đành hồi cung. Ngay khi vào cung, cô liền đến Dưỡng Tâm Điện gặp Triệu Minh Triết.
“Hoàng hậu nương nương, người không thể vào. Hoàng hậu nương nương, người không thể…” Cảnh Giang vừa nói lớn vừa ngăn cô lại nhưng ngăn không nổi, cô cứ thế đi thẳng vào
Triệu Minh Triết giờ đây lại đang nằm dài trên ghế. Một bên là Phan Nghệ Giai, bên kia lại là Ngô Thư Nhiễm hầu hạ.
“Người mau thả Quách tướng quân và Vu Diệp ra.” cô lập tức nói
“Vu Diệp cấu kết với Quách Nghĩa Thanh bắt cóc hoàng hậu, sao trẫm có thể thả người.”
“Người không nói lí lẽ! Rõ ràng là ta xuất cung sao lại thành bị bắt cóc?”
“Hoàng hậu nương nương không bị bắt cóc mà xuất cung như vậy, chẳng phải là đang thừa nhận có tư tình với Quách tướng quân sao.” Ngô Thư Nhiễm nói
“Ngươi câm miệng. Ngươi có quyền lên tiếng ở đây sao!”
“Hoàng hậu nương nương là chủ của lục cung nhưng cũng là thê tử kết tóc của hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương tự ý xuất cung như vậy nếu nói không phải vì có tư tình riêng thì cũng thật kì lạ rồi.” Phan Nghệ Giai tiến lại gần cô nói một cách chế giễu lập tức bị cô giáng cho một bạt tai
“Người…”
“Nếu không có bổn cung, ngươi nghĩ ngươi có thể làm quý phi sao?”
“Hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu. Hai nàng mau tạ lỗi rồi lui ra đi.” Triệu Minh Triết bây giờ mới lên tiếng
“Chúng thần thiếp biết lỗi. Xin hoàng hậu nương nương nguôi giận, bảo trọng phượng thể.”
“Cút.” cô chỉ đáp lại sự cung kính của Phan Nghệ Giai và Ngô Thư Nhiễm một cách lạnh nhạt, hai người họ cũng vội đi ra ngoài
“Hoàng hậu cũng hoảng hốt một phen rồi, về nghỉ ngơi đi.” Triệu Minh Triết nói
“Thả người ra trước!”
“Tịnh Kỳ! Nàng đừng có quá phận!”
“Quá phận? Vậy người giỏi thì phế ta đi.”
“Nàng dù sao cũng là thê tử kết tóc của trẫm…”
“Nực cười! Triệu Minh Triết, người không muốn phế hay phế không nổi?”
“Được làm hoàng hậu của trẫm là phúc phận của nàng cũng là bổn phận của nàng!”
“Phúc phận? Bổn phận? Ai muốn ta có thể tặng cho người đó. Người ngồi được lên ngai vị này cũng nhờ lấy được bổn cung. Người tước đi thân phận mẫu thân của ta, lấy đi hài tử của ta. Những thứ đó ta đều nhịn. Nhưng người động đến những người xung quanh ta, ta quyết không nhịn.”
“….Cảnh Giang.”
“Dạ, có nô tài.”
“Hoàng hậu mất đi hài tử, đau buồn quá độ. Từ nay về sau, không ai được đến Khôn Ninh Cung quấy rầy hoàng hậu nghỉ ngơi. Mau đưa hoàng hậu về.”
“Hoàng hậu nương nương, mời.” Cảnh Giang cung kính nói
“Hoàng thượng, nếu người còn có lương tâm thì thả họ ra. Ít ra ta còn an phận làm hoàng hậu của người.” cô nói rồi liền quay về Khôn Ninh Cung
Cổng của Khôn Ninh Cung từ từ đóng lại rồi khoá chặt. Nếu cô bị cấm túc cả đời nhưng đổi được mạng của Vu Diệp và Quách Nghĩa Thanh thì cũng tốt.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cầm Liên vội hỏi
“Triệu Minh Triết điên rồi. Hắn bắt Quách Nghĩa Thanh và Vu Diệp với tội danh bắt cóc ta. Cầm Nương, là ta liên luỵ họ rồi.”
“….Hoàng thượng sẽ không hồ đồ đến vậy đâu.”
“Không biết được. Đế vương máu lạnh vô tình, coi mạng người như cỏ rác. Cầm Nương, người nhờ Tạ thái y có thể tự do ra vào cung thăm dò tình hình.”
“Dạ.”
……..
“Hoàng thượng, về Vu thị về và Quách tướng quân. Người muốn xử trí ra sao?”
“Khanh nói xem. Ta xử lí ra sao mới ổn thoả.”
“Quách lão tướng quân và Quách tướng quân thường xuyên thư từ qua lại. Chỉ mong Quách tướng quân có thể cùng ra biên cương trấn thủ. Nếu nói đơn giản thì chỉ là gia đình đoàn tụ, nhưng nghĩ sâu xa hơn cũng có thể là mưu đồ tạo phản. Muốn dựng lên lãnh thổ của Quách gia.”
“Đúng vậy thưa hoàng thượng. Lâu nay phía biên ải đã luôn ca tụng Quách lão tướng quân nói…”
“Nói gì?” Triệu Minh Triết vẻ mặt khó coi mà hỏi
“Nói… Quách lão tướng quân… anh dũng vô song… giống như… minh long cái thế.”
“HỖN XƯỢC!”
“Hoàng thượng nguôi giận. Hoàng thượng nguôi giận.”
“Truyền chỉ của trẫm. Quách gia có công lớn xã tắc. Triệu về kinh thành tạ ơn.”
“Dạ.”
Quách lão tướng quân ở biên ải nghe thánh chỉ thì cùng với gia quyến về thúc ngựa về ngay trong đêm. Không chỉ Quách lão tướng quân, còn có gia quyến của đệ đệ cũng theo Quách lão tướng quân chinh chiến nhiều năm. Nhưng ngay khi vào kinh thành liền bị bao vây bắt giữ lại. Triệu Minh Triết hạ lệnh tru di cửu tộc, riêng Quách Nghĩa Thanh bị hành hình bành dực.
Hành hình bành dực hay còn gọi là cánh đại bàng.
Quách Nghĩa Thanh bị xử tử theo cách này, sẽ trải qua sự đau đớn chưa từng thấy. Nguyên do là vì người hành hình sẽ dùng một con dao sắc nhọn để cắt da thịt ở phần lưng của Quách Nghĩa Thanh. Sau khi lưng bị mổ ra, người hành hình sẽ làm gãy xương sườn rồi kéo nó sang hai bên trông giống như đôi cánh của đại bàng ở sau lưng. Thậm chí còn rắc thêm muối vào vết thương nhằm làm tăng mức độ đau đớn cho Quách Nghĩa Thanh trước khi mất mạng.
“Hoàng thượng Vu Diệp luôn miệng nói bản thân vô tội. Chúng nô tài cũng hết cách.” Cảnh Giang nói
“Vô dụng. Ban cho hắn hành hình mai xơ. Để trẫm xem miệng hắn sẽ nói nhanh hơn hay chuột sẽ thoát nhanh hơn.” Triệu Minh Triết nói khiến Cảnh Giang cũng vã mồ hôi
“D~Dạ…”
Hành hình mai xơ hay gọi là tra tấn tinh thần bằng chuột.
Với kiểu tra tấn bằng động vật này, trên người Vu Diệp sẽ bị đặt một chiếc chụp kim loại lên người và trong đó chứa những con chuột. Tiếp đó, người tra tấn sẽ nung nóng chiếc chụp và khiến lũ chuột sợ hãi tìm lối thoát. Theo bản năng, bầy chuột tìm lối thoát bằng cách gặm nhấm cơ thể của Vu Diệp.
“Hoàng… Hoàng thượng… Vu Diệp… Vu thị vệ… chết rồi.”
“Cái gì?” Triệu Minh Triết sững sờ đứng bật dậy mà nói
“Vu Diệp đến chết vẫn nói bản thân vô tội. Đã chết rồi… chuyện này có nên nói với hoàng hậu nương nương không?”
“Khoan hãy cho hoàng hậu biết. Hoàng hậu đang bệnh không được kích động.”
“Dạ.”