Anh ta nói anh ta tên Mã Cương, phụ trách bảo vệ và kiểm kê đạo cụ, kiêm luôn bối cảnh phông nền.
Tống Vân Hồi gật đầu, không bất ngờ.
Đoàn làm phim nhỏ không đủ nhân viên, một người kiêm mấy chức vụ như vậy rất thường thấy.
Mã Cương đưa cậu đến nơi đặt đồ đạc.
Nơi đó là một gian phòng nhỏ, bên trong chứa rất nhiều đồ vật linh tinh lặt vặt đủ kiểu khác nhau, có lẽ phần lớn đồ của nhân viên trong đoàn làm phim đều ở đây.
Mã Cương vốn không muốn nói nhiều, nhưng liếc nhìn người bên cạnh ăn mặc sạch sẽ, trông còn rất trẻ, sau đó nhắc nhở một câu:
“Đừng để những thứ quý giá trong balo.”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Cậu biết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến lòng tốt của người khác.
Cậu nhìn Mã Cương nói xong rồi ngồi xổm xuống, tìm ra một cái túi từ trong góc.
Anh ta kéo một cái khăn che mặt từ trong túi ra, nói, “Đeo cái này tốt hơn một chút…….cậu muốn đeo khẩu trang cũng được.”
Khăn che mặt tuy sạch sẽ nhưng lấy ra từ một nơi như vậy, khó hiểu cảm thấy không ổn lắm.
Vẻ mặt Tống Vân Hồi vẫn như thường, sau khi nhận lấy rồi nói ‘cảm ơn’ xong liền đeo lên.
Chỉ là trình tự cậu đeo khăn che mặt lên có chút kỳ quái, đeo khăn che mặt xong cậu mới luồn tay vào tháo khẩu trang xuống.
Mã Cương nói xong liền bảo lát nữa mình còn phải đi tìm người khác ký xác nhận đồ vừa nhận, nói cậu có thể tạm thời ở lại đây hoặc cũng có thể đi xung quanh tham quan, nói xong liền rời đi ngay.
Tống Vân Hồi đặt balo xong xuôi liền lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tần Thư báo mình đã đến nơi rồi, sau đó nhét lại vào túi.
Hiện tại cậu vừa mới đến, chưa rõ cấu trúc của cơ sở tạm thời này, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải người đang khiêng đạo cụ trong tay.
Đối phương cũng nhìn thấy cậu, sau đó hỏi: “Cậu là trợ lý sản xuất mới đến đúng không?”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Ngay sau đó cậu có nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ của cậu chính là giúp người phụ trách bối cảnh chuyển đồ đạc.
Công việc rất đơn giản, không cần dùng não, chỉ hơi mệt thôi.
Tống Vân Hồi không tính là được nuông chiều mà lớn lên, khách quan mà nói thì sự nhẫn nại của cậu còn tốt hơn rất nhiều người.
Ở trong đoàn làm phim nhiều năm như vậy, lúc nghỉ ngơi cậu thường sẽ không ngồi yên trong phòng nghỉ mà thường xuyên dạo quanh đoàn làm phim, thấy gì cũng chạy đi tìm hiểu, học hỏi một chút.
Vì thế động tác tay cũng nhanh bất ngờ.
Tổ một đã bố trí xong bối cảnh và bắt đầu quay, bọn cậu phụ trách bối cảnh của tổ hai.
Mới bắt đầu những người khác sẽ đi tìm hiểu địa hình trước, sau đó mới để cậu chuyển đồ qua.
Người chỉ đạo ban đầu phát hiện ra cậu đang im lặng chuyển đồ qua, sau đó còn biết điều chỉnh tìm góc độ đẹp, dứt khoát trực tiếp tắt mic chuyển đồ chung với cậu.
Hai người song song chuyển hai chậu hoa vỡ cần dùng cho dựng bối cảnh, người bên cạnh thuận mắt liếc nhìn cậu một cái, khá ngạc nhiên, “Người anh em này, té ra cậu từng làm mấy việc này rồi hở?”
Lúc Dương Hòa giới thiệu cậu có nói qua đối phương chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nhưng được cái trẻ tuổi và biết nỗ lực.
Chỗ bọn họ cũng cần người gấp nên khi có người trong đoàn làm phim giới thiệu, liền nhận người ngay lập tức.
Chỉ là không ngờ tới đối phương hình như thông thạo ngoài ý muốn.
Rất tốt, không cần vừa làm việc vừa phải dẫn dắt người mới, bọn họ còn có thể tiết kiệm không ít sức lực.
Tống Vân Hồi không nhiều lời, chỉ gật đầu một cái, “Xem như vậy đi.”
Có chun chút, nhưng không nhiều.
Người bên cạnh lại nhìn cậu một cái.
Giọng nói thật hay.
Anh ta phân vân một hồi, sau đó hỏi: “Cậu là bạn trai của Dương Hòa sao?”
Người của đoàn làm phim đều biết biên kịch Dương Hòa có quen một người bạn trai, kết quả hôm nay liền giới thiệu người tới đoàn làm phim, nghĩ lại đúng là rất khả nghi.
Tống Vân Hồi đáp: “Không phải, tôi không có bạn gái.”
Giọng cậu không hề nặng nhưng lại khiến người khác cảm nhận được ý tứ khẳng định rất rõ ràng.
Đoán sai rồi.
Người bên cạnh nói tiếng xin lỗi, sau đó lảng sang chuyện khác, tiếp tục làm việc.
Nhiệm vụ lần này hoàn thành nhanh hơn trong tưởng tượng, đợi đến khi bận bịu xong xuôi, hai người phát hiện ra thời gian hoàn thành sớm hơn dự kiến rất nhiều, cuối cùng chỉ cần thu xếp phần công việc còn lại là được, ở đây ai nấy đều bận rộn vậy mà lại có được xíu thời gian nhàn rỗi kỳ lạ.
Đợi đến khi Mã Cương quay trở lại sau khi bận bịu hơn nửa buổi sáng vì số lượng đạo cụ không khớp thì người vốn dĩ đang ở trong phòng lại không thấy đâu.
Lúc anh ta lại lần nữa nhìn thấy Tống Vân Hồi thì trong tay đối phương đang bê một chồng đọa cụ lớn từ từ đặt xuống.
[Cho anh ấy một chức vụ rỗng ấy, đừng để anh ấy mệt quá]Tin nhắn Dương Hòa gửi đến trước đó vẫn đang quanh quẩn trong đầu anh ta.
Mã Cương: “……”
Lúc anh ta tới thì công việc không biết tự đâu rớt xuống đã được đối phương hoàn thành xong cả rồi.
Mã Cương: “……”
Mã Cương từ từ dừng bước.
Hoàn thành xong việc, một người khác của tổ dựng bối cảnh không muốn làm tiếp nữa, mệt đến mức trên người cũng đầm đìa mồ hôi, ngay lập tức chạy đến nơi bỏ trống nghỉ ngơi một hồi.
Tống Vân Hồi tạm thời kéo khăn che mặt ra một tí để hít thở không khí, không ngồi xuống như người kia mà chậm rãi đi qua đi lại, ở bên ngoài quan sát những người khác làm việc.
Cậu vốn muốn ra ngoài đi xung quanh quan sát một chút, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ ngơi, ngoại trừ có chuyện quan trọng, bằng không không thể tùy ý ra khỏi cơ sở.
Cậu không định phá vỡ quy tắc.
Hôm nay chuyển đồ đạc tới tới lui lui, chân đã có chút mỏi nhừ, người đang ngồi ở một góc nghỉ ngơi cũng vẫy vẫy tay với cậu thử gọi cậu cùng đến phòng nghỉ.
Cậu lắc lắc đầu với bên kia, từ chối.
Cậu tiếp tục đi lại trong cơ sở.
Mọi người đều đang bận việc của mình, cũng có người đã nghỉ ngơi, vẫn đang thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa.
Đây là hình ảnh thu nhỏ của một thế giới nhỏ bé.
Buổi trưa, đoàn làm phim phát cơm hộp.
Mức độ tiếp nhận cơm hộp của Tống Vân Hồi cũng coi như tốt đẹp, bất kể mùi vị ra sao, ít nhất cậu cũng ăn hết một nửa.
Nửa còn lại đều ngâm trong dầu, thực sự có chút không xuống đũa được.
Lúc nghỉ trưa Dương Hòa có đến tìm cậu, hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Cậu nói vẫn ổn.
Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu thoáng dời sang bên cạnh, thấy đạo diễn như lơ đãng nhìn về phía bên này.
Tối qua hai bên đã quy ước cứ làm việc như thường và cố gắng không liên hệ nhiều, nhưng mà bây giờ nhìn dáng vẻ nhịn hỏng của mấy người đạo diễn kìa trời.
Lại lần nữa nhấn mạnh nếu có chuyện gì nhất định phải kịp thời nói với cô, Dương Hòa nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
Đạo diễn cũng dời tầm mắt.
– –
Sau khi Dương Hòa đi, Tống Vân Hồi mất một buổi trưa để làm quen với nơi này.
Không tính là phát triển, nhưng cũng không quá lạc hậu, đủ loại người qua lại như con thoi trong đám đông.
Ngồi ở một góc đường vắng lặng, có thể nhìn thấy dòng người tấp nập trên đường lớn đối diện.
Nếu được, Tống Vân Hồi có thể ngồi ngốc ở đây cả buổi.
Trước khi kết thúc thời gian nghỉ trưa, cậu lại về cơ sở.
Trên đường về, cậu vừa khéo nhìn thấy một đoàn làm phim khác đang vận chuyển đồ đạc.
Cửa lớn tạm thời mở ra một chút.
……Ừm, rất lớn.
Hình thành nên sự chênh lệch rõ ràng đối với cơ sở bên cậu.
Thảo nào trước đó Dương Hòa có nhắc nhở cậu, lúc đi ngang qua đoàn phim cách vách, nếu có thể thì đừng nhìn sang đó.
Buổi tối đoàn làm phim liền bắt đầu trở nên bận rộn, vì thế không có thời gian ăn cơm, nhóm của mấy người Tống Vân Hồi được tan ca sớm.
Tống Vân Hồi không lập tức đi ngay.
Cậu đi đến nơi bảo quản đồ vật lấy ra một cái khẩu trang mới đeo lên, đè thấp vành mũ, dạo quanh đoàn làm phim một vòng.
Bây giờ đã là buổi tối, sắc trời đã triệt để tối đen, trong cơ sở có một nơi phá lệ sáng sủa, đủ loại ánh đèn đều đang chiếu sáng, một mảnh bận rộn.
Có lẽ là tổ một đang quay phim.
Nơi này vẫn đang quay chụp, có người đứng dưới ánh đèn, những người khác ngồi một bên hoặc là xem kịch bản hoặc là uống nước, thợ trang điểm đang trang điểm lại cho đối phương.
Người ở giữa tầm mắt tuổi tác không lớn lắm, nhìn qua như mới ngoài 20 hoặc cũng có thể không phải, gương mặt mang theo nét ngây thơ non nớt, nhưng lại phải thể hiện sự đau đớn tê dại lăn lộn đấu tranh trong xã hội của tầng lớp thấp.
Nhìn ra được cậu ta có chút thiên phú, đồng thời rất nỗ lực, trông cũng khá giống dáng vẻ kia đấy.
Nhưng quả thực vẫn thiếu chút mùi vị.
Tống Vân Hồi nhìn ra, đương nhiên đạo diễn cũng nhìn ra, sau khi kết thúc liền xem lại phân cảnh đó một hồi, vẫn lắc đầu.
Ý bảo lần này vẫn không được.
Dù mặt vẫn mang lớp trang điểm, nhưng vẫn nhìn ra được chút tái nhợt trên gương mặt của diễn viên nhỏ.
Đạo diễn ló đầu lên từ sau máy quay, hỏi: “Một lần nữa được không?”
Diễn viên nọ gật đầu.
Bây giờ đã hoàn toàn vào đông, trên người những người khác đều mặc quần áo lông nhung giữ ấm, nhưng trên người cậu ta vẫn chỉ mặc quần áo rách nát mỏng manh.
Tống Vân Hồi nhìn ra động tác của cậu ta có chút cứng ngắc.
Ánh sáng và máy quay lại lần nữa vào vị trí, quay lại cảnh này từ đầu đến đuôi một lần nữa.
Kết quả vẫn không qua.
Bầu không khí ảm đạm, thợ quay phim và nhân viên chịu trách nhiệm ánh sáng đều không nói chuyện, trầm mặc điều chỉnh lại lần nữa, diễn viên nọ đứng tại chỗ, một người hẳn là trợ lý tiến lên khoác áo khoác lên người cậu ta.
Đạo diễn vẫn đang xem lại cảnh quay.
Tống Vân Hồi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng nhìn biểu cảm của những người khác, có lẽ không tốt lắm.
Đạo diễn gọi diễn viên xuống hướng dẫn diễn xuất, Dương Hòa đứng một bên vốn đang nhìn hai người bọn họ, về sau như cảm nhận được gì đó, cô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tống Vân Hồi đang đứng đằng xa.
Tống Vân Hồi đã xoay người đi mất.
Bọn họ đã đến giờ tan làm, đoàn phim cách vách cũng thế, đoàn người đông đúc cùng bước ra, hiển nhiên vô cùng bắt mắt trong đêm tối.
Tống Vân Hồi tránh né bọn họ, vốn muốn đi dạo xung quanh một chút, nhưng nhớ đến buổi trưa Tần Thư đặc biệt gọi đến nhắc nhở cậu nhớ ăn cơm, trong lòng khó hiểu chột dạ, cuối cùng vẫn xoay mũi chân, đi về phía một quán hàng rong.
Về đêm, trên đường phố tuy vắng vẻ nhưng các quán hàng rong lại đông đúc nhiều người, rất náo nhiệt.
Tối nay cậu không có khẩu vị lắm, cuối cùng chỉ chọn một phần cơm chiên, sau đó ngồi ở một góc trong quán.
Phần cơm chiên này là khoản chi không hề nhỏ so với tiền lương hôm nay của cậu.
Sau khi chọn món xong cậu không xem điện thoại, mà tùy ý ngồi thẳng lưng, ánh mắt lướt qua đủ loại khách trong dãy quán hàng rong, sau đó rũ mắt xuống.
Hôm nay tính là có chút tiến bộ, nhưng không nhiều.
Cậu cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Nhưng cụ thể là thiếu thứ gì, lại không nói được.
Cậu ngồi suy tư một hồi, dư quang nơi khóe mắt lại bị thứ gì đó lấp đầy.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh đang đứng bên cạnh bàn, nhìn qua có chút cẩn thận dè dặt, hỏi cậu:
“Có thể ngồi cùng bàn không ạ?”
Trong quán người vào rất nhanh nhưng rời đi lại rất chậm, phần lớn người ở đây đều vừa ăn vừa tán gẫu, tán gẫu xong còn cùng nhau uống rượu.
Chỗ cậu là bàn duy nhất còn chỗ trống.
Tống Vân Hồi gật đầu.
Nam sinh ngại ngùng cười cười, ngồi xuống đối diện cậu, rất rõ ràng không quá thích ứng với bầu không khí nơi này.
Chính là nam diễn viên vừa rồi cậu nhìn thấy trong đoàn làm phim.
Cậu ta cười rất thẹn thùng, con người nhìn qua cũng rất thẹn thùng, sau khi ngồi xuống thì không nói gì nữa, chỉ là viền mắt càng lúc càng đỏ.
Tống Vân Hồi ngồi đối diện: “……”
Ngồi ở đối diện, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.
Là người theo chủ nghĩa nhân đạo, cậu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lời vừa thốt ra, nhìn thấy phản ứng của đối phương, cậu nháy mắt ý thức được lời này không nên hỏi.
Lần này không chỉ là viền mắt, ngay cả mắt và mũi của cậu ta cũng bắt đầu đỏ lên.
Tống Vân Hồi dời mắt, vốn muốn cậu ta bình tĩnh lại thôi, kết quả đối phương yên tĩnh được một lúc liền chậm rãi bắt đầu trò chuyện cùng cậu.
Cậu ta nói cậu ta vẫn đang học đại học, kết quả bị đào đi quay phim điện ảnh, trước đó vẫn luôn rất thuận lợi, kết quả hôm nay lại bị kẹt tại một cảnh quay hơn mười mấy lần, cuối cùng đạo diễn cũng thả cho cậu ta đi ăn cơm, ăn xong còn phải về quay tiếp.
Gia cảnh nhà cậu ta không tệ nhưng lại phải diễn vai một người thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, bất kể đã cố gắng tới đâu nhưng vẫn không đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn.
Bây giờ cậu ta vẫn chưa nghĩ ra sau khi về nên đối mặt với đạo diễn thế nào.
Để một người không tính là hướng ngoại tới đoàn làm phim quả thực có chút làm khó, nhưng đối với người có thiên phú mà nói, bất luận tính cách vốn có có ra sao đi nữa thì vẫn có thể hòa vào nhân vật một cách hoàn mỹ.
Lần đầu tiên gặp phải trắc trở lại không biết giải quyết thế nào, đối với một người trẻ tuổi mà nói đúng là ảnh hưởng rất lớn, ngoại trừ hoang mang rối bời ra, còn lại không thể suy nghĩ điều gì khác.
“Cậu không thể hòa vào nhân vật có thể là vì cậu chưa thay đổi quan niệm của bản thân để bắt kịp nhân vật.”
Không nghĩ đến sẽ nhận được đáp án khác ngoại trừ ‘thật thảm’, nam sinh có chút ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Người đối diện như đang nói chuyện phiếm, nếu lấy góc nhìn của cậu ta mà nhìn hoàn cảnh của nhân vật, vậy cậu ta không có cách nào tưởng tượng ra được hoàn cảnh bi thảm khiến cậu ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Nhưng nếu xét trên góc nhìn của nhân vật, hắn vẫn luôn ở dưới đáy của xã hội, hắn chưa từng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của tầng lớp trên cao, xung quanh cũng như thế, hắn sống một cuộc đời cực khổ tê dại, không chỉ đơn thuần là tuyệt vọng.
“Hắn cảm thấy cuộc sống của hắn nên như vậy.”
Bên tai là thanh âm trong trẻo trầm ổn, nam sinh ngẩng đầu lên, đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt ôn hòa bình đạm của đối phương.
Cậu dường như đang nhìn mình.
Lại như không có nổi một thứ gì có thể lọt vào mắt cậu.
Là một đôi mắt rất đẹp, chỉ nhìn như vậy liền có thể dễ dàng khiến người ta buông lỏng.
“Số 508, một phần cơm chiên mang về!”
Một phần cơm mang về không tính là phức tạp, trong sảnh truyền đến giọng nói trước quầy, Tống Vân Hồi cúi đầu nhìn số trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, động tác gọn gàng dứt khoát.