Thi Bội Nhu đột nhiên bình tĩnh lại, bò trên mặt đất, thân thể khẽ run, cố hết sức không kích thích một kẻ điên.
Trong lòng nàng hiện tại chỉ còn là đôi mắt đỏ đậm của Huệ Đế, vẻ mặt âm lệ, những chuyện trước đây đều tan biến khỏi tâm trí nàng.
Kẻ điên, kẻ điên……
Huệ Đế nỗ lực chịu đựng cơn đau đầu, nhìn Thi tần quỳ trên mặt đất, hận không thể dùng kiếm đâm chết nữ nhân mắt qua mày lại với Ninh Vương này.
Trong đầu chỉ có một giọng nói, giết nàng, giết nàng!
Đã lâu lắm rồi mới cảm thấy đau đầu mất kiểm soát, Huệ Đế xoay người sải bước đi, Lý Trung Toàn phải chạy chậm mới có thể theo kịp bước chân của hoàng đế, trong lòng âm thầm kêu khổ, bệnh đau đầu của Hoàng Thượng lại tái phát rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thi tần, bệnh điên của Huệ Đế đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng bây giờ bởi vì Ninh Vương, lại kích thích bệnh tình của Huệ Đế.
Xem ra hoàng đế quan tâm đến Thi tần nhiều hơn tưởng tượng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự yêu Thi tần, mới chỉ vì một con dấu nho nhỏ mà tức giận.
“Ai da……”
Thời điểm rẽ vào khúc cua, Nam Chi bị một người đang đi nhanh va phải mà ngã xuống đất, lăn hai vòng, mông muốn nứt thành tám cánh hoa.
“Hoàng Thượng.” Liên Kiều vội vàng hành lễ, đỡ tiểu công chúa ngã trên mặt đất dậy.
Nam Chi nhìn đôi mắt đỏ đậm như dã thú mất đi lý trí, trong lòng kinh hãi, vội vàng bò dậy hô: “Phụ hoàng, người làm sao vậy, đầu lại đau sao?”
Không phải đã trị khỏi rồi sao, sao ánh mắt lại trở nên như vậy…
Nam Chi không biết nên hình dung thế nào, chính là có một cỗ tà khí, một cỗ điên cuồng ở trong đó.
Giống như trước đây.
“Ta đụng trúng à.” Huệ Đế chịu đựng cơn đau đầu, hai mắt hắn đảo qua lại giữa thanh tỉnh cùng thô bạo, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mờ mịt, không nghĩ tới đột nhiên lại có thể đau đầu tới vậy.
Kỳ thật hắn cũng không quá tức giận, nhưng trong lòng hắn lại có một ngọn lửa tà lệ khó có thể áp chế được.
“Không đau, không đau chút nào, phụ hoàng, nhanh đi tìm ngự y.” Nam Chi từ mặt đất bò dậy, nắm lấy tay của phụ hoàng, đỡ hắn.
Huệ Đế xoa mày về tới Minh Quang Điện, ngự y nhanh chóng tới rồi, bắt mạch một hồi, cũng nhíu mày, “Rõ ràng trước đó Hoàng Thượng vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại trở nên như vậy.”
Ngự y cũng cảm thấy muốn to đầu, trước đó hắn còn vui vẻ vì bệnh tình của hoàng đế đã tốt lên, vốn dĩ nghĩ rằng đã không còn phải mỗi ngày đối mặt với cơn bạo nộ của hoàng đế, kết quả vẫn không tránh được.
Huệ Đế liều mạng xoa giữa mày, khiến vùng giữa mày đỏ thành một mảnh, thậm chí còn có chút xanh tím, “Không rõ lắm, ta đang cảm thấy rất tốt, đột nhiên lại bắt đầu đau.”
Huệ Đế cũng thực nghi hoặc, hắn chịu đựng cơn đau đầu mà nhớ lại, là ở trong cung Thi Bội Nhu bắt đầu đau.
Chuyện đau đầu bởi vì Thi Bội Nhu mà hết, cũng bởi vì Thi Bội Nhu mà tái phát, thật sự quỷ dị.
“Tê……” Huệ Đế hít hà một hơi, “Châm hương lên, đau quá.” Hắn vừa nói, vừa đấm lên đầu mình, “Nhanh lên, muốn trẫm đau đến chết sao?”
Huệ Đế dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn ngự y, vẻ mặt vặn vẹo, giận muốn bùng nổ, thật sự điên cuồng, ngự y sợ tới mức tay châm hương cũng phát run.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn, tràn ngập lo lắm cùng nghi hoặc nhìn phụ hoàng, bệnh đau đầu của phụ hoàng không phải nhờ linh dịch trị hết rồi sao, nhưng tại sao lại tái phát, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn.
Vành mắt Nam Chi hơi đỏ lên, khó hiểu dò hỏi hệ thống: “Ca ca, tại sao lại như vậy.”
“Muốn làm cho một người diệt vong, trước tiên phải làm cho người đó điên cuồng. Khí và từ trường xung quanh người đó đều thay đổi.” Hệ thống nhẹ giọng nói, bình tĩnh nói rõ, “Khí tức đế vương trên người hắn đang dần tàn lụi, hắn sẽ trở thành một bạo quân danh xứng với thực, chờ người tới lật đổ.”
Nam Chi:???
A, vì sao lại trở thành như vậy.
Không phải phụ hoàng đã có hài tử rồi sao?
Nam Chi chống cằm ngồi ở một bên, vẻ mặt nghi hoặc, “Phụ hoàng không còn là hoàng đế, vậy sẽ là ai?”
“Chẳng lẽ là Ninh Vương, ta còn phải chết sao?”
Không biết Ninh Vương kia sẽ đối xử với mọi người trong hậu cung như thế nào.