Diệp Lệnh Úy trợn mắt lên: “Tôi thích cậu ta á? Tôi mà thèm thích cậu ta quá cơ.”
“Ồ.” Phí Lan hời hợt: “Tôi nhớ cậu có viết thư tình cho cậu ta.”
“Tôi viết chơi.”
“Viết thư tình để chơi?”
Diệp Lệnh Úy từ từ nằm bò ra bàn, chọt chọt ngón tay lên vai Phí Lan, cậu từ tốn bảo: “Phí Lan, cậu đừng để ý mấy chuyện mất mặt đó được không? Xấu hổ quá.”
“Giờ biết xấu hổ rồi à.” Phí Lan lạnh lùng, không hề nể tình chút nào.
Cái nết cứ thích đi trêu ghẹo khắp nơi.
Phí Lan nói xong, cả buổi trời chẳng nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, hắn quay ra sau nhìn, phát hiện Diệp Lệnh Úy và Cao Lâm Hạo đang châu đầu tám chuyện.
“…”
“Không ngờ Hạ Hoán là bạn cậu, trâu bò quá.” Cao Lâm Hạo hưng phấn nói: “Tuy Trung học số năm rất tạp nham, nhưng nếu tụi số năm là một đống phân, thì Hạ Hoán là đóa hoa mọc ra từ đống phân.”
Diệp Lệnh Úy cau mày: “Cậu ví dụ nghe kì quá.”
“Đừng để ý mấy cái vụn vặt.” Cao Lâm Hạo nghiêm túc nói tiếp: “Hạ Hoán là trụ cột của Trung học số năm đó, từ ngoại hình cho tới học hành, một tay cậu ta đủ tranh với mấy trường cấp ba khác, giống như lớp tụi mình cho tụi lớp số hai ba bốn ăn hành vậy đó.”
“Nhưng mà sao Hạ Hoán lại đến Trung học số ba nhỉ? Trung học số năm không bỏ mấy trăm nghìn ra giữ chân Hạ Hoán lại à?” Cao Lâm Hạo sầu giùm người ta: “Nếu mất đi Hạ Hoán, Trung học số năm kiếm đâu ra người đi thi đấu nữa.”
Mấy trăm nghìn?
Nếu đã là bạn thân của Phí Lan và nguyên thân thì sao có thể vì mấy trăm nghìn trong miệng Cao Lâm Hạo mà ở lại cái trường nát bét kia? Mấy trăm nghìn còn chưa đủ để Diệp Sầm mua một cái đồng hồ đeo tay, không đủ để Diệp Lệnh Úy mang đi giải sầu nữa là.
Kỳ lạ.
“Nhưng chuyện cậu ta chọn Trung học số ba cũng không ngoài ý muốn.” Cao Lâm Hạo ngó nghiêng xung quanh, nói một cách thần bí: “Cậu còn nhớ lần trước tôi có bảo rằng Lâm Sơ Đông có crush không, người đó chính là Hạ Hoán!”
Diệp Lệnh Úy vô cùng nể mặt cậu ta: “Ồ ghê…”
Chẳng trách lúc ấy biểu hiện của Lâm Sơ Đông lúc gặp Hạ Hoán lại khác thường như thế.
Cao Lâm Hạo thở phào: “Hạ Hoán đến đây rồi, cuối cùng Lâm Sơ Đông cũng không bám theo cậu nữa. Cậu nhìn xem, cả ngày hôm nay cậu ta cứ thả hồn trên mây, Lý Lam còn trách cậu làm ảnh hưởng đến con trai của bả, lần này tới lượt con trai bả nhớ thương người ta. Nhớ mấy hôm trước cậu ta tỏ ra đau lòng muốn chết trước mặt cậu, nhìn còn tưởng cậu ta thích cậu quá hết chịu nổi rồi.”
Diệp Lệnh Úy cho rằng lần này Lâm Sơ Đông đã thấu rõ bản thân mình rồi, không ngờ cậu vẫn đoán sai.
Lâm Sơ Đông cũng gửi cho cậu một đoạn thật dài bên WeChat, muốn giải thích quan hệ giữa cậu ta và Hạ Hoán.
Diệp Lệnh Úy không thèm đọc hết đã block luôn Lâm Sơ Đông.
Còn Lâm Sơ Đông thì vẫn lo âu cầm điện thoại chờ Diệp Lệnh Úy trả lời.
Cậu ta thật sự không thích Hạ Hoán, lúc đó chẳng qua gặp nhau ở cuộc thi nên thấy hứng thú, xem Hạ Hoán là tri kỷ hiếm có, cậu ta nghĩ rằng đó là thích, nhưng thật ra chẳng phải. Cậu ta chưa bao giờ cảm nhận được những cảm xúc thăng trầm bất thường khi nghĩ tới Hạ Hoán.
Cậu ta thích Diệp Lệnh Úy.
Cậu hy vọng đối phương vẫn còn thích mình như trước kia, chứ không phải như gần như xa, hỉ nộ bất thường như hiện tại.
Phí Lan là người ra khỏi lớp rất muộn, lúc hắn đứng dậy, nhìn thấy bàn của Diệp Lệnh Úy bê bối lung tung, còn bạn cùng bạn của cậu thì sắp xếp sách vở ngăn nắp chỉnh tề, bút và thước đều nằm trong ống đựng.
Còn Diệp Lệnh Úy thì sao, nguyên mặt bàn chẳng tìm ra chỗ nào trống, cần cuốn sách nào thì mò ra từ trong đống sách là được, kiếm không ra thì gục xuống ngủ luôn, dù gì cơ thể cậu cũng yếu ớt, thầy cô cũng kệ cậu.
Phí Lan ngừng lại, thả cái cặp xuống rồi dọn tập sách lại giúp Diệp Lệnh Úy.
“Phí Lan.” Một đôi giày thể thao sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt hắn: “Cậu và Diệp Lệnh Úy, cậu thật lòng muốn đối xử tốt với cậu ấy sao?”
“Cậu có chuyện gì?” Phí Lan cười, nhưng trong đôi mắt hắn không có ý cười.
“Cậu đang làm hài lòng cậu ấy sao?” Hạ Hoán nhìn sách trong tay Phí Lan: “Hai người các cậu chắc chắn muốn quen nhau à?”
Phí Lan không trực tiếp trả lời vấn đề này, hắn hỏi Hạ Hoán: “Nhà cậu vẫn ổn chứ? Đồ của nhà họ Diệp đâu có dễ lấy, đúng không?”
Diệp Phong Miện đột ngột từ trần để cho nhiều kẻ khác lăm le cơ hội, mấy đứa con của nhà họ Diệp chưa thành niên, người trong gia tộc lại muốn thay chân mình vào tập đoàn nhà họ Diệp, người bên ngoài lại càng muốn hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Diệp thù trong giặc ngoài.
Nhà họ Hạ chính là một trong số đó.
Nhưng không biết ai đã ra tay đánh nhà họ Hạ một cú đau điếng. Nhà họ Hạ chán nản bỏ cuộc, đây cũng là lý do Hạ Hoán không nộp hồ sơ vào Trung học số ba, hắn thấy hổ thẹn, cũng không dám làm, có Phí Lan ở đây, chắc chắn Phí Lan sẽ phát hiện.
Hơn nữa, Trung học số năm cho hắn một triệu tiền “giữ chân”.
Nhưng chuyện này sớm muộn gì Phí Lan cũng biết.
Phí Lan rất hiếm khi dùng giọng điệu lạnh như băng để nói chuyện, trái lại, có lúc hắn sẽ khiến người khác cảm thấy hắn hòa nhã. Nhưng lúc hắn hỏi Hạ Hoán, Hạ Hoán cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh buốt.
“Cách Diệp Kiều Kiều xa một chút.” Phí Lan buông hàng mi, sắp xếp sách lại ngay ngắn, nhặt cây bút rơi trên đất lên giúp Diệp Lệnh Úy: “Đừng tơ tưởng đến cậu ấy.”
“Lúc còn bé cậu cũng chỉ đối xử tốt với cậu ấy, không phải tôi cũng là bạn cậu sao?” Hạ Hoán có hơi khó chịu, tại sao Phí Lan chỉ đối xử tốt với mình Diệp Lệnh Úy?
Tại sao?
Phí Lan có hơi bất ngờ: “Không phải, sao cậu lại nói thế?”
Hạ Hoán nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Phí Lan, hắn ta tức muốn nổ phổi. Phí Lan không cố ý, Phí Lan thật sự chỉ tốt với Diệp Lệnh Úy, chính hắn cũng cho rằng mình chỉ cần tốt với Diệp Lệnh Úy là được, nên đối với câu hỏi của Hạ Hoán, hắn mới thấy khó hiểu, cứ như không hiểu sao cái người hỏi câu này lại nghĩ ngợi nhiều như thế.
“Lúc trước hai người làm ầm làm ĩ, hiện giờ cũng vậy.” Hạ Hoán nói như cười trên sự đau khổ của người khác: “Chờ mà xem, chờ xem Diệp Lệnh Úy biến thành đống rác thải như thế nào.”
Còn nữa, cậu ta có thể sống thêm bao lâu đây?
Thời tiết kiểu này, một cơn cảm lạnh cũng đủ tiễn cậu về chầu trời.
Ánh mắt của Phí Lan nhàn nhạt liếc về phía Hạ Hoán, không khác gì sông băng nứt vỡ, bao trùm lên người Hạ Hoán, khiến hắn ta hít thở không thông.
Có lẽ lời nguyền rủa của Hạ Hoán ứng nghiệm.
Nửa đêm Diệp Lệnh Úy bắt đầu sốt cao, đo ra được 39 độ C. Khi bị sốt, nhịp tim sẽ tăng nhanh, làm nặng thêm gánh nặng cho tim, người bình thường thì không sao, nhưng đối với người có bệnh tim như Diệp Lệnh Úy, nhịp tim nhanh như thế có thể dẫn đến phát bệnh.
Cậu gọi điện thoại cho dì Lệ.
Đèn ở biệt thự nhà họ Diệp sáng lên toàn bộ, Diệp Sầm mở cửa phòng ngủ, dì Lệ ném một cái áo khoác cho anh: “Đi, đi xem Diệp Kiều Kiều nó như nào rồi, đang sốt cao lắm.”
Diệp Sầm chau mày: “Dì đi là được rồi.”
Dì Lệ dừng bước, chạy thịch thịch từ trên cầu thang xuống, xả một tràng trước mặt Diệp Sầm: “Có phải nó chết rồi con sẽ vui lắm không? Đúng hay là không? Nó làm sai cái gì mà có một đứa anh cả như con?”
Dì Lệ nghẹn ngào, Diệp Sầm không biết phải làm sao: “Dì đừng như thế…”
“Con lái xe.” Diệp Sầm chịu thua, dì Lệ lập tức cười, tiện tay xuống bếp xách canh gà lúc nãy hầm cho Diệp Sầm lên xe luôn.
“…”
Diệp Lệnh Úy ngồi xếp bằng trên sô pha, miệng ngậm nhiệt kế, nhìn dì Lệ tất bật, Diệp Sầm còn mặc áo ngủ, đanh mặt ngồi ở cái ghế cạnh bàn ăn.
“Không mắc mưa mà, sao lại sốt lên thế?”
“Chắc chắn là mặc ít quá…”
Dì Lệ nấu canh gừng trong bếp, lải nhải không ngừng, đột nhiên bà tức giận nói: “Tất cả là tại anh cả của con!”
Diệp Sầm: “…”
Diệp Lệnh Úy bọc chăn mơ màng, cậu nghiêng người nằm trên sô pha, trán vẫn nóng bừng.
Bác sĩ cũng đến, bảo rằng cơ thể bị lạnh, là do ngoài trời hạ nhiệt độ đột ngột, Diệp Lệnh Úy không chống chịu được nên sốt lên, hạ sốt xong là ổn. Nếu sáng mai không hạ sốt thì đưa đến bệnh viện truyền nước, sốt ngu người là chuyện nhỏ, nhưng phát bệnh tim là chuyện khủng bố.
“Sốt ngu người là chuyện nhỏ gì cơ?” Dì Lệ tức muốn chết.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Diệp Lệnh Úy, tim bà đau khôn nguôi.
Bị bệnh nhiều khiến cơ thể cậu trai dần yếu ớt hẳn, năm sau khi thi đại học xong sẽ làm phẫu thuật. Dì Lệ ngày đêm mong mỏi, trong lòng bà, thi đại học không thể sánh được với thân thể của Diệp Lệnh Úy, thậm chí bà cảm thấy nếu bị bắt học lại, chỉ cần Diệp Lệnh Úy không muốn, bà sẽ không ép uổng gì cậu.
“Con đánh thức nó dậy, cho nó uống ngụm nước đi…” Dì Lệ thấp giọng bảo.
Diệp Sầm nghe tiếng mưa rơi ngoài kia, nhìn Diệp Lệnh Úy đang dựa vào ghế sô pha mơ màng, cầm ly nước ấm trên bàn đưa qua.
Lớn rồi còn đút gì nữa.
Vẫn may, có lẽ do bị bệnh nên cậu trai không còn kiêu căng như ngày thường nữa, cũng ngoan ngoãn, cậu nâng ly lên rồi uống từng ngụm.
Diệp Lệnh Úy uống non nửa ly nước, sau đó thở dài.
Diệp Sầm liếc mắt nhìn cậu, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
“Muốn ăn trái cây dầm, muốn ăn sữa chua mới làm.” Diệp Lệnh Úy vùi mình nằm trên sô pha, tóc rối tung, gương mặt trắng bệch, giọng nói cậu uể oải: “Anh cả ơi…”
Sau khi tính tình thay đổi, chỉ khi Diệp Lệnh Úy bị bệnh, bệnh đến mê muội đầu óc mới nói ra cậu thích thứ gì. Xưa nay cậu chưa từng nói muốn nhà muốn xe, muốn đồng hồ đeo tay muốn vật báu, nhưng cậu muốn chữ ký của mấy nhân vật trong phim hoạt hình, muốn lấy lấy mấy hạt ngọc trên đèn chùm treo trong phòng khách làm trang sức, muốn một viên mưa đá, nói chung chẳng có yêu cầu nào là bình thường.
Bình thường lúc này Diệp Huyến sẽ trốn vào phòng rồi bật nhạc lên âm lượng cao nhất, khiến hắn khỏi phải nghe thấy gì bên ngoài, không phải hắn sợ Diệp Lệnh Úy, mà là sợ dì Lệ.
Dì Lệ không có ở đây, Diệp Sầm làm như không nghe thấy cậu nói.
Diệp Lệnh Úy chớp mắt một cái, nhìn Diệp Sầm một lúc lâu: “Muốn ăn trái cây dầm cơ…”
“Im miệng.” Diệp Sầm cau mày.
“Trái cây không được là màu vàng, em không ăn trái cây màu vàng…” Diệp Lệnh Úy dùng chăn len bọc người lại, giọng nói uể oải, cậu tuyên bố một cách từ tốn.
Diệp Sầm sửng sốt, hắn nghĩ tới bức ảnh hôm qua Diệp Lệnh Úy gửi vào WeChat cho hắn, trên bánh hạnh nhân có mấy miếng xoài mỏng, chủ yếu dùng để trang trí.
Nhưng Diệp Lệnh Úy bảo mình không ăn trái cây màu vàng.
Diệp Sầm nghĩ về hồi trước, lúc đó Diệp Lệnh Úy không kén ăn, cho cái gì ăn cái đấy, nếu đầu óc của Diệp Sầm đần độn thì cũng không thể leo lên vị trí hiện tại.
Hắn bắt đầu xâu chuỗi những chuyện nhỏ nhặt trước đó, lúc cần thông tin, Diệp Sầm mới phát hiện ra, giữa mình và Diệp Lệnh Úy dường như có một khoảng trống.
Dì luôn nói Diệp Lệnh Úy kén ăn, Diệp Sầm không tin, vì trước mặt hắn, Diệp Lệnh Úy là đứa bé cho gì thì ăn nấy.
Không hề có điềm báo trước, trái tim của Diệp Sầm đột ngột đau đớn từng cơn.
Dù anh có nhận hay không, nhưng mấy năm nay đúng là anh đã bỏ sót rất nhiều chuyện của Diệp Lệnh Úy.
Diệp Sầm cầm áo khoác, vừa mặc vừa ra ngoài.
Dì Lệ bưng canh từ nhà bếp ra, thấy Diệp Sầm đang muốn đi thì chau mày: “Mới ở được bao lâu đã đi rồi?”
“Nó muốn ăn trái cây dầm.” Giọng điệu của Diệp Sầm lúc nói chuyện chẳng có tình cảm gì sất, cửa đóng lại nhanh lẹ để dì Lệ mờ mịt không hiểu.
Đừng lén trốn mất là được.
Dáng vẻ Diệp Lệnh Úy yếu ớt ngồi co ro trên sô pha làm trái tim cứng như cục đá của Diệp Sầm lại hiếm khi mềm nhũn, hắn lái xe, cần gạt nước liên tục gạt lên trên tấm kính xe. Hai bên đường hầu như chẳng có hàng quán nào, đêm mưa tối om om, một chiếc Porsche Cayenne lại bôn ba khắp thành phố.
Vất vả lắm mới tìm được một tiệm trái cây dầm sắp đóng cửa. Thanh niên dùng gương mặt không có cảm xúc nhìn cái tay đang cắt trái cây của ông chủ, tay ông chủ run muốn chết.
Không phải là sợ, mà là căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc quản lý khu vực đến đây thị sát.
Cho đến khi ông chủ lấy ra một trái xoài.
“Chờ đã.”
Ông chủ nuốt ực một cái: “Sao… sao thế?”
Diệp Sầm lạnh lùng bảo: “Không bỏ xoài, ngoài ra cũng không lấy mấy thứ quả màu vàng.”
Ông chủ: “…”
Trong lúc chờ chế biến, Diệp Sầm mở WeChat ra, hiếm khi có hứng thú mà dạo vòng bạn bè. Lượng bạn bè của hắn rất nhiều, từ giám đốc Vương kinh doanh thiết bị điện tử cho tới Tiểu Lưu đang gây dựng sự nghiệp bằng cách kinh doanh xe Maserati.
Lướt xem một hồi, ngón tay hắn lướt trúng một tấm hình có cái nền là căn phòng khách quen thuộc, hắn chợt khựng lại.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu trai lúc nãy nói chuyện uể oải yếu ớt trước mặt hắn, hiện giờ gương mặt ấy quay về ống kính cười lên đầy sáng sủa, trong ngực còn ôm một bát chè có đủ màu sắc, dáng vẻ giống y chang một cậu chủ nhỏ được cưng nựng nuông chiều.
[Caption: Bị bệnh rồi, không vui chút nào.]Vừa lúc trái cây dầm đã được làm xong, ông chủ đưa túi trái cây dầm đã đóng gói xong qua khung cửa: “Của cậu xong rồi đây.”
Mưa rơi tầm tã, hắn chạy gần nửa cái thành phố tìm mua trái cây dầm, còn cậu trai kia vẫn đang vùi trên sô pha ấm áp mềm mại, ăn chè, chơi máy tính bảng, chụp ảnh rồi ghi cap không vui?
Không vui? Anh thấy mày đang vui cực kỳ.