“Đứng lên đi.”. Tích Vân thản nhiên nói, mâu quang vẫn dán chặt vào người Nhâm Xuyên Vũ: “Xuyên Vũ? Nhâm Xuyên Vũ sao?”
“Đúng là tiểu nhân.”. Nhâm Xuyên Vũ đứng dậy trả lời.
“Bổn vương nghe nói, thế nhân khen ngươi là người thông minh nhất Hắc Phong Quốc, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên… không sai!”. Ngữ khí của Tích Vân thập phần bình thản, có điều lời khen này của nàng lại ẩn chứa ý chế giễu lạnh lẽo. Nàng vẫn đứng lặng lẽ trước Các, tựa hồ không muốn đi vào trong.
“Tiểu nhân danh xưng còn kém, há có thể đến tai Phong Vương”. Nhâm Xuyên Vũ lễ độ đáp.
“Xuyên Vũ tiên sinh thật quá khiêm tốn.”. Tích Vân cười như không cười: “Công tử phái tiên sinh đưa lễ vật đến cho bổn vương, chắc chắn là vô cùng tín nhiệm tiên sinh, huống hồ ngày đó trước Đài Tức Phong, bổn vương cũng đã tận mắt chứng kiến lòng trung thành của tiên sinh đối với công tử!”
“Xuyên Vũ chỉ là tiện dân nhưng lại được công tử lễ đãi, đương nhiên phải dốc hết sức mình để báo đáp công ơn công tử!”. Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu đáp, giọng điệu cực kỳ kính cẩn.
“Có được thuộc hạ như ngươi, bổn vương cũng cảm thấy vui thay cho công tử!”. Tích Vân cười nhàn nhạt, mâu quang lại trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng.
“Vì công tử, Xuyên Vũ làm chuyện gì cũng đáng.”. Nhâm Xuyên Vũ hơi ngẩng đầu, ánh mắt không hề kiêng kị nhìn thẳng vào Tích Vân.
“Không sai.”. Tích Vân khẽ vuốt cằm, nhìn về phía sau Nhâm Xuyên Vũ: “Không biết công tử phái ngươi mang đến lễ vật gì?”
“Công tử có căn dặn ngoại trừ Phong Vương thì bất luận kẻ nào cũng không được mở ra xem trước, cho nên Phong Vương phải tự mình xem mới biết được!”. Nhâm Xuyên Vũ phất tay, lập tức có bốn cung nhân khiêng một vật đến.
Tích Vân nhìn lễ vật được che phủ bởi nhiều lớp lụa mỏng kia, lát sau mới nói: “Bổn vương nhận lễ vật này, phiền tiên sinh trở về bẩm báo với công tử, bổn vương cảm tạ thành ý của ngài, đợi khi nào công tử rảnh rỗi… Bổn vương sẽ đến thăm ngài!”.
“Vâng!”. Nhâm Xuyên Vũ khom người đáp: “Tiểu nhân xin phép cáo lui trước.”.
Dứt lời y liền xoay người rời đi, vừa đi được một chút thì trong lòng khẽ động, quay đầu lại đã thấy Phong Vương đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt nàng làm y cảm thấy run rẩy, lập tức nhanh chân chạy đi, thầm mắng bản thân thật thất thố, tính sai quay đầu lại làm gì để nàng trông thấy được. Tựa hồ tất cả những suy nghĩ của y đều đã bị Phong Vương nhìn thấu! Lần gặp mặt này, y đã thua rồi!
“Các ngươi lui ra đi.”. Tích Vân nhìn lễ vật thản nhiên phất tay.
“Dạ.”. Chúng cung nhân lặng lẽ thối lui.
Cánh cửa Tẩy Môn Các bỗng nhiên khẽ mở, Cửu Vi len lén chui đầu ra nhìn.
“Biết ngay huynh trốn bên trong mà!”. Tích Vân xoay người lại lườm hắn.
“Huynh làm điểm tâm xong thì không thấy muội đâu, nghĩ có thể muội sẽ đến Tẩy Nhan Các nên huynh liền đến đây trước ngủ một giấc.”. Cửu Vi duỗi người nói: “Hình như muội rất cảnh giác với Nhâm Xuyên Vũ?”
“Bởi vì hắn ta cảnh giác muội.”. Tích Vân thản nhiên trả lời, lại nhìn về hướng Nhâm Xuyên Vũ vừa rời đi: “Nhâm Xuyên Vũ này là một nhân vật không thể xem thường, ngày đó vì một tiếng thét kinh hãi của hắn mà đã khiến cho Phong Vương trúng chưởng. Có thể nói bọn họ đã hoàn thành kế hoạch rất thành công ngay dưới tay muội!”.
“Muội vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này sao?”. Cửu Vi suy nghĩ sâu xa nhìn nàng.
“Ha ha…”. Tích Vân cười lạnh: “Muội chỉ muốn một lần nữa chứng minh rằng, bất luận hắn ta có làm chuyện gì đi chăng nữa, sau lưng đều có mục đích. Tất cả mọi người, mọi sự vật trong thế gian này đều là động cơ để hắn lợi dụng!”
Cửu Vi khẽ thở dài im lặng nhìn Tích Vân, vẻ mặt nàng lúc này thật cô đơn và buồn bã. Tựa hồ sau khi làm vương rồi, Bạch Phong Tịch vui vẻ tiêu sái, vô câu vô thúc ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là một người gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, đôi mắt ẩn chứa sự bất đắc dĩ, đau thương và mất mát. Nhiều lúc chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới có thể biểu lộ những tâm tình thật sự, còn ở trước mặt người khác, nàng vẫn phải là một Phong Vương đoan nghiêm tôn quý! Hắn bất chợt vỗ vỗ bả vai nàng, giống như muốn an ủi nàng một chút.
“Cửu Vi, đồng ý với muội, huynh nhất định phải tự bảo vệ tốt cho bản thân.”. Tích Vân bỗng nhẹ nhàng nói, thanh âm lộ rõ sự mỏi mệt, giơ tay bắt lấy tay Cửu Vi, đầu ngón tay hơi dùng sức bám chặt: “Người như hắn, nếu như… huynh ở bên cạnh muội, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”.
“Huynh?”. Cửu Vi cười nhẹ, có chút đau đớn liếc nhìn bàn tay đang bị Tích Vân nắm lấy: “Chẳng qua huynh chỉ là đầu bếp của muội thôi, không gây cản trở gì đối với hắn.”.
“Chỉ hy vọng là thế!”. Tích Vân buông tay ra, khẽ xoa xoa mi tâm, dường như muốn che lại thứ gì đó: “Luận về tâm cơ thủ đoạn, trên đời này không có ai bằng hắn, cho nên về sau huynh phải cẩn thận một chút.”
“Hắn đáng sợ như vậy sao?”. Cửu Vi chưa từng thấy nàng lo lắng như vậy, hắn nói: “Cơ mà hôm trước hắn cũng đã bị thương dưới đao thích khách, làm người đôi lúc cũng có tính sót.”.
“A…”. Tích Vân nhếch môi cười: “Cửu Vi, huynh rời vương thất lâu quá rồi, không biết những kẻ trong vương thất đấu đá, ngấm ngầm mưu tính nhau ra sao, tâm địa lòng dạ tàn ác thế nào!”.
“Ý muội là ngày đó bị thương cũng nằm trong kế hoạch của hắn?”. Cửu Vi cau mày nói.
“Đương nhiên.”. Tích Vân quả quyết trả lời, giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay mình, năm ngón tay khẽ nắm lại: “Bằng võ công của hắn, bốn kẻ kia sao có thể đả thương hắn được!? Muội và hắn xông pha giang hồ mười năm nay, gặp biết bao nhiêu cao thủ, những kẻ có thể đả thương hai người bọn muội phải nói là…cực kỳ cực kỳ ít!”.
“Vậy tại sao hắn lại phải sắp xếp chuyện này? Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn rồi, thế rốt cuộc thì kế hoạch của hắn là kế hoạch gì? Những thích khách này có phải do hắn sắp xếp hay không?”. Cửu Vi có chút khó hiểu hỏi, hắn thật không đoán ra những bí mật đằng sau chuyện này, mấy thứ đó đối với hắn quá xa xôi.
“Thích khách không phải là do hắn sắp xếp, có điều hắn đã sớm đoán được hành động đó, sau đó tương kế tựu kế. Nếu không thì với khả năng của hắn, thích khách sao có thể xuất hiện ở đây!”. Tích Vân nắm hai tay, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Lúc ấy huynh cũng ở đó, cũng đã nhìn thấy rõ, hộ vệ bất quá chỉ toàn là cấm vệ quân thông thường. Còn những thân tín của hắn như đại tướng quân Mặc Vũ Kỵ, cao thủ mà hắn thu phục trên giang hồ hay… sứ giả Lan Ám võ công thâm sâu khó lường thì lại không xuất hiện! Đơn giản là vì, hắn muốn thích khách ra tay, hắn muốn cục diện diễn ra như thế!”.
“Về phần… vì sao hắn bị thương… Cửu Vi, huynh thấy thế cục Hắc Phong Quốc hiện nay thế nào?”.
“Hiện nay? Phong Vương trọng thương, thế tử trọng thương, hai trụ cột quốc gia đều ngã, triều thần hoảng sợ không ngớt.”. Cửu Vi nói.
“Ngã? Ha ha… Sao có thể được!”. Tích Vân phì cười: “Huynh có biết hiện nay ai là người chủ trì đại cục Hắc Phong Quốc không?”
“Tầm An Hầu.”. Cửu Vi đáp.
“Vụ án thích khách cũng là do ông ta điều tra?”. Tích Vân tiếp tục hỏi.
“Sau ngày Hòa ước, Phong Vương lập tức hạ chỉ để Tầm An Hầu chủ trì quốc sự, đồng thời toàn lực điều tra vụ án thích khách.”. Cửu Vi nhắc đến chuyện ai cũng biết, trong đầu mơ hồ đã nắm bắt được đại khái tình tiết.
“Nếu thế tử không bị thương, chắc chắn thế tử sẽ tiếp quản toàn bộ chuyện này!”. Tích Vân nhẹ nhàng nói, khẽ thở dài có chút cảm khái: “Ngoài mặt thì Tầm An Hầu tiếp quản sự vụ Hắc Phong Quốc, nhưng trên thực tế… Với một người như hắn ta, Hắc Phong Quốc đã sớm nằm trong tay hắn rồi!”.
“Nếu Hắc Phong Quốc đã sớm nằm trong tay hắn, hơn nữa hắn còn có thân phận thế tử, sớm hay muộn gì cũng trở thành vương, vậy tại sao hắn… còn muốn để mọi chuyện xảy ra như vậy? Hắn hoàn toàn có thể ngăn cản thích khách, để nghi lễ hòa ước của hai người được hoàn thành tốt đẹp, vậy thì… muội và hắn…”. Cửu Vi nhìn Tích Vân, thấy trong mắt nàng thoáng hiện ra một tia đau khổ, không khỏi thở dài nói tiếp: “Hắn cần gì phải làm như vậy?!”
“Cho nên mới nói các người không hiểu hắn.”. Tích Vân khẽ cười khổ: “Sở dĩ hắn để chuyện ấy xảy ra là vì hắn muốn mình sạch sẽ leo lên vương vị, hơn nữa hắn là người không thích tự động thủ!”.
“Sạch sẽ?”. Cửu Vi líu ríu kêu lên. Người kia muốn sạch sẽ là sạch sẽ thế nào? Rốt cuộc tâm tư của hắn sâu thẳm ra sao? Ngay cả Tịch Nhi mà cũng muốn tính kế ư?
“Nhanh, rất nhanh thôi huynh sẽ thấy, đến lúc đó sẽ hiểu được cái gì gọi là sạch sẽ!”. Tích Vân thở dài, cúi đầu nhìn lễ vật kia, dời bước đi qua: “Xem hắn rốt cuộc tặng thứ gì…”
Nàng vừa nói vừa kéo những tấm lụa mỏng trên lễ vật ra. Khi tấm lụa cuối cùng rơi xuống, nàng kinh ngạc nhìn tháp thủy tinh bên dưới, trong nháy mắt, nàng không biết là nên cảm động hay là bi ai, là khóc hay là cười?
“Đây là…”. Cửu Vi tiến lên nhìn thấy không khỏi kinh sợ: “Trên đời có loài hoa như vậy ư?”
Dưới lớp lụa mỏng là một tháp thủy tinh hình lục giác, giữa tháp có một đóa hoa lan trắng đen đã nở rộ, hoa to như một chiếc bát, cánh hoa cong cong như mảnh trăng non, một bên đen như màn đêm, một bên trắng như bông tuyết, hoa trắng nhị đen, hoa đen nhị trắng, hai đóa hoa tha thiết tựa vào nhau trên cùng một cuống. Cả tháp hoa tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong suốt như ngọc, đẹp như ảo mộng, mê hoặc chúng nhân.
“Sao hắn có thể trồng được loại hoa này?! Nhưng mà… tội gì phải làm như vậy?!”. Chỉ nghe Tích Vân khẽ lẩm bẩm, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa cách lớp thủy tinh, đầu ngón tay run lên mất kiểm soát, ánh mắt như nước hồ xanh biếc phủ một tầng sương khói.
************************************************** ***********
Tại một nơi có bậc thềm cao cao, trụ sơn son cao cao, cung điện cao cao, mái hiên cũng cao cao…, tất cả mọi thứ ở đây đều được điêu khắc đủ hình dạng hoa văn ngọn lửa. Ví dụ như lan can làm bằng đá xanh và ngọc trắng được điêu khắc hoa văn ngọn lửa, những mái nhà xanh biếc chất chồng cũng được điêu khắc hoa văn ngọn lửa đỏ như ráng chiều, đến cả góc phòng cũng treo chuông vàng hình ngọn lửa sáng chói làm người ta lóa mắt… Đây chính là Đế Diễm Cung của Hoàng Quốc. Bất kỳ ai đã bước chân vào cung điện này đều bị một khí thế vô hình trấn áp, không tự chủ được phải cúi đầu. Đây cũng là cung điện của quốc chủ đời thứ nhất nước Hoàng – “Vô Huyết Diễm Vương”, ba trăm năm nay, nó vẫn đứng sừng sững cao ngất giữa Hoàng Vương Cung, ngạo nghễ trông xuống ngàn vạn con dân bên dưới!
Hoa Thuần Nhiên được cung nhân hộ tống chậm rãi đi qua từng cung điện trong Hoàng Vương Cung. So với Hoa Vương Cung mà nàng đã ở từ bé đến lớn, nơi này không hào hoa phú quý bằng, nhưng lại hơn hẳn Hoa Vương Cung ở khí thái trang nghiêm, kiêu hãnh. Mỗi một tòa cung điện đều rộng rãi và cao lớn, phảng phất tỏa ra một sự kiêu ngạo ngông nghênh, vô hình chung làm cho người ta cảm thấy áp lực, ép buộc mọi người phải thận trọng dè dặt từng bước, không dám đi nhiều, cũng không dám nói nhiều.
Từ xa xa có một người áo trắng từ Đế Diễm Cung đi ra, người này bất luận lúc nào hay đang ở chỗ nào đều mơ hồ không giống người thật. Khí thế to lớn của Hoàng Vương Cung không thể trói buộc được chàng. Dung mạo và phong thái của chàng đều khiến người ta nghĩ rằng chàng là một vị tiên nhân trên Bích Lạc Sơn, cố tình chạy xuống hồng trần nhân thế. Hoa Thuần Nhiên trông thấy chàng dần dần đi tới, chợt thấy không khí trang nghiêm của Hoàng Vương Cung trở nên lộng lẫy như một bức tranh, mà chàng là một bóng trắng bồng bềnh lơ lửng trong bức tranh ấy, chỉ cần chớp mắt một cái, chàng liền phiêu phất biến mất.
“Công chúa đến tìm Hoàng Triều?”. Ngọc Vô Duyên nhìn Hoa Thuần Nhiên gật đầu thăm hỏi.
“Đúng vậy, Ngọc công tử đi đâu thế?”. Hoa Thuần Nhiên cũng khẽ gật đầu. Ngay cả nàng muốn đến Đế Diễm Cung cũng phải nhờ người thông báo trước một tiếng, còn người này lại có thể tự do tự tại đi khắp Hoàng Vương Cung như Hoàng Quốc Vương và thế tử. Chàng lại còn rất tự nhiên gọi thẳng tên của thế tử Hoàng Quốc!
“Ra khỏi cung đi về hướng kia.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhìn theo cung nhân đang cầm bát canh, không khỏi mỉm cười: “Hoàng Triều đang ở Đông Điện xử lý chính vụ, công chúa cứ đến đó tìm hắn.”.
“Đa tạ công tử chỉ điểm.”. Hoa Thuần Nhiên thản nhiên cười.
“Canh bổ phải uống lúc còn nóng thì mới thơm ngon, công chúa mau đi đi.”. Ngọc Vô Duyên khẽ nghiêng người nhường đường.
“Vâng!”. Hoa Thuần Nhiên gật đầu, dời gót bước theo chúng cung nhân. Khi tới cửa Đế Diễm Cung, nàng bỗng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một góc áo trắng thổi qua trong chớp mắt, sau đó biến mất. Ngọc Vô Duyên kia tựa hồ là bạch ngọc thiên nhiên cao thượng không tỳ vết, dù người ta có cố gắng quan sát thế nào thì cũng chỉ nhìn thấy được một màu trắng thuần khiết. Tư tưởng và tình cảm của chàng dường như đã hóa đá, trở nên tĩnh lặng, cho dù có nhìn trộm trăm ngàn năm cũng không thể thấy được chút gì!
Nàng khe khẽ thở dài, mặc kệ cái người khó nắm bắt ấy, quay đầu, đã thấy Hoàng Triều từ xa bước đến.
“Bái kiến công tử.”. Chúng cung nhân quỳ rạp xuống đất.
Hoa Thuần Nhiên cũng bái lễ: “Bái kiến công tử.”
“Công chúa không cần đa lễ.” Hoàng Triều đỡ nàng lên: “Công chúa tìm Triều có chuyện gì?”
“Thuần Nhiên thấy gần đây công tử bận rộn chính sự thập phần vất vả, cho nên có nấu một chén canh để cho công tử dùng, bồi bổ thân thể.”. Hoa Thuần Nhiên cúi đầu nói có chút xấu hổ.
“Hả?”. Ánh mắt Hoàng Triều liếc qua chén canh cung nhân đang cầm trên tay: “Đa tạ công chúa lo lắng.”
“Công tử vội vàng như thế chắc là còn có chuyện quan trọng, vậy Thuần Nhiên xin phép cáo lui, công tử cứ đi trước lo việc của mình, bao giờ công tử rảnh rỗi, Thuần Nhiên lại hâm nóng chén canh này mang đến cho công tử.”. Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Triều, không nhanh không chậm nói, cũng chuẩn bị xoay người rời đi.
“Tấm lòng này của công chúa, Triều há có thể lãng phí.”. Hoàng Triều dời bước đến gần Hoa Thuần Nhiên, quay đầu dặn dò nội thị tùy tùng: “Hâm nóng chén canh này, chờ ta xong việc sẽ trở về uống.”.
“Dạ.”. Nội thị tiếp nhận chén canh.
“Công tử bận rộn chính sự, phải tự bảo trọng thân thể.”. Hoa Thuần Nhiên nheo đôi mắt, ôn nhu nhỏ nhẹ nói.
“Đa tạ công chúa quan tâm.”. Hoàng Triều quay lại nhìn vị kiều thê xinh đẹp như hoa này, đặt bàn tay lên vai nàng: “Triều biết tự bảo trọng, thỉnh công chúa về cung nghỉ ngơi, buổi chiều rảnh rỗi ta sẽ đến thăm nàng.”.
************************************************** **************************
Ngoại ô Hoàng Đô, Thiên Bích Sơn.
Thiên Bích Sơn là ngọn núi cao nhất thuộc lãnh thổ nước Hoàng, địa thế hiểm trở, thường ngày ít có người qua lại.
Một tiếng đàn trên đỉnh núi phiêu diêu bay xuống, thanh tịnh như vọng vào u cốc, tựa như chỉ có một người đánh đàn xướng ca, tịch liêu mà đau thương, trải qua bãi bể nương dâu, đất trời hóa già, bỗng nhiên quay đầu lại, vẫn chỉ là một chiếc bóng cô độc, tự đàn tự nghe. Tiếng đàn lưu luyến du dương như tơ nhu dao động, giữa thiên địa mênh mông bao la, trên con đường dài muôn dặm vạn lối, bách chuyển thiên hồi [4] cũng không thể bắt nổi một góc áo, không thể nắm được một lọn tóc đen…
[4] Bách chuyển thiên hồi: trăm xoay vạn chuyển, quanh đi quẩn lại, quay đi quay lại nhiều lần. Ý nghĩa là chỉ sự lặp đi lặp lại nhiều lần, trải qua nhiều trắc trở.Đàn đi đàn lại một khúc nhạc này, dường như trời đất cũng đã cảm động, giữa màn đêm dần dần đen tối, cuối cùng xuất hiện một tia sáng vàng, tia sáng lóe lên, sau đó khẽ trốn vào hoàng hôn dày đặc đang buông mình xuống mặt đất.
Tiếng đàn dừng, Thiên Bích Sơn khôi phục vẻ lặng yên, thỉnh thoảng mới vang lên tiếng chim tước gọi nhau bay về tổ.
Một mảnh trăng lạnh nhàn nhạt hiện lên trên bầu trời, chầm chậm chiếu rọi màn đêm tối tăm, vài ba ngôi sao thưa thớt lóe lên ánh sáng mong manh.
Tiếng đàn lại vang lên êm dịu nhẹ nhàng, mát mẻ thanh đạm như làn gió đêm đầu hạ, nhẹ nhàng lướt qua những ngọn cây xanh tươi, khẽ thổi trên đóa hoa dại lặng lẽ nở trong đêm đen u tối, lay động những ngọn cỏ trắng giữa thảm cỏ rì rào… Làn gió như dòng nước trong vắt chảy ra từ khe suối trong u cốc, vô câu vô thúc lan đi khắp nơi, thấm ướt những đóa hoa trên núi, cũng tưới đều những gốc cây xanh tươi như ngọc, tạo nên một khung cảnh yên bình, đạm mạt và an tường.
“Huynh thích leo lên Thiên Bích Sơn này nhỉ?”.
Tiếng đàn vừa dứt, thanh âm của Hoàng Triều lại sang sảng cất lên.
“Không có gì làm nên lên đây ngắm cảnh.”. Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn hắn, thản nhiên trả lời.
Hoàng Triều bước đến một khối đá lớn trên đỉnh núi ngồi song song với chàng, nhìn chiếc đàn cổ chàng đặt trên đầu gối: “Ta vừa đến chân núi đã nghe thấy tiếng đàn của huynh rồi, đây là khúc gì? Sao trước kia ta chưa từng nghe thấy huynh đàn.”.
“Không biết.”. Ngọc Vô Duyên cúi đầu nhìn đàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời đêm: “Tùy tâm mà đàn.”.
“Tùy tâm mà đàn?”. Ánh mắt vàng của Hoàng Triều chợt phát sáng, lập tức chuyển sang thâm trầm: “Một khúc ca bách chuyển thiên hồi, xem ra huynh cũng không phải là người vô cảm.”
Ngọc Vô Duyên không đáp, mâu quang nhìn về phía chân trời xa xôi, sắc mặt bình tĩnh không chút cảm xúc.
“Nàng và Lan Tức đã cùng nhau định hôn ước liên minh.”. Hoàng Triều cũng ngửa đầu ngắm bầu trời, vài ngôi sao thưa thớt không thể chiếu sáng cả màn đêm, đến ánh trăng lạnh nhạt kia cũng lúc ẩn lúc hiện: “Vì sao nàng nhất định phải chọn hắn? Đơn giản là vì mười năm tương giao sao? Loại người gian xảo như hồ ly ấy có thể cho nàng hạnh phúc?”
Ngọc Vô Duyên thu hồi ánh mắt, quay đầu lại liếc nhìn Hoàng Triều, vẻ mặt hắn lúc này có chút không cam lòng và nghi hoặc, chàng lạnh nhạt cười bảo: “Hoàng Triều, trên đời này chỉ có mình nàng mới có thể khiến huynh nhung nhớ, khiến huynh yêu thích đến như vậy. Đáng tiếc huynh cũng không hiểu nàng.”
“Hả?”. Hoàng Triều cũng quay lại nhìn Ngọc Vô Duyên, thần tình chàng thật tĩnh lặng, ôn hòa, khuôn mặt thản nhiên dưới trăng sao vẫn tản ra một tia sáng óng ánh như ngọc.
“Người như nàng…”. Ngọc Vô Duyên ngẩng đầu tìm chân trời xa xăm, vầng trăng lạnh lúc này đã nhô lên khỏi áng mây, phát ra tia sáng bạc trong suốt nhưng lạnh giá: “Hạnh phúc của nàng sẽ do tự tay nàng tạo, không phải do người khác ban tặng!”.
Hoàng Triều nghe vậy kinh ngạc nhìn Ngọc Vô Duyên, sau một lúc lâu mới thở dài: “Có lẽ đó là nguyên nhân khiến ta thất bại!”. Hắn nói tiếp: “Bạch Phong Tịch tự do tạo nên hạnh phúc và niềm vui của riêng mình, nhưng hôm nay nàng đã là Phong Tích Vân, còn có thể làm gì được sao?”.
“Thân phận, địa vị, lời nói và hành động của mỗi con người đều có thể thay đổi, chỉ có bản chất là không thay đổi được.”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên trả lời, ánh trăng trong trẻo rơi vào trong ánh mắt, làm đôi mắt không gợn sóng của chàng bỗng sáng lên như tấm gương phản chiếu mặt nước.
“Xem ra huynh đã thật sự buông bỏ, trên đời này còn thứ gì có thể trói buộc được huynh?”. Ánh mắt Hoàng Triều sáng ngời nhìn Ngọc Vô Duyên.
“Chưa từng nắm được, sao có thể nói là buông bỏ.”. Ngọc Vô Duyên cúi đầu, mở hai tay, nhìn lòng bàn tay mình, cười nhẹ, thần tình trống rỗng mờ mịt: “Người nhà họ Ngọc vốn thanh bần, chỉ có hai bàn tay trắng, làm gì có thứ để trói buộc?!”.
“Người nhà họ Ngọc cũng thần bí nhất.”. Hoàng Triều lại nói: “Bằng khả năng của các người…”
“Huynh đến tìm ta có chuyện gì?”. Ngọc Vô Duyên không đợi hắn nói xong liền hỏi ngược lại.
Hoàng Triều lắc đầu, có chút thở dài nhìn chàng, sau đó nói: “Một năm nay, ta đã chấn chỉnh ổn thỏa quốc vụ, quân vụ trong nước. Hai nước Bạch, Nam sau hiệp ước Vô Hồi mặc dù đã rút quân, thế nhưng theo tin mật báo gần đây, chúng đã bắt đầu rục rịch trở lại. Mà Bạch Phong, Hắc Phong cũng đã liên minh lại thành một khối…”. Nói xong hắn liền đứng dậy, ngửa đầu lên nhìn thiên không: “Nếu thời cuộc đã như vậy, thì đã đến lúc rồi!”.
Ngọc Vô Duyên lẳng lặng ngồi thẳng, đảo mắt nhìn xuống chân núi, bên dưới chỉ có một màu tối đen như mực, gió núi lạnh lẽo thổi qua, ống tay áo hai người bay phấp phới, phát ra âm thanh rào rạt.
Thật lâu sau, Ngọc Vô Duyên rốt cuộc cũng mở miệng: “Nếu đã muốn động, phải động trước họ, chỉ là…”. Chàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Triều đang đứng trước mắt, hỏi: “Khởi binh không thể không có nguyên nhân, huynh muốn lấy cớ gì?”.
Hoàng Triều nghe vậy cúi đầu nhìn chàng, sau đó đáp sang sảng: “Đông Triều này vốn đã hoang phí, lụn bại, thối nát, đầy rẫy những kẻ hở, không thể cứu vãng. Nguyên nhân phát binh thì rất nhiều, nhưng ta… không cần lấy cớ. Ta muốn đường đường chính chính san bằng thiên hạ, Hoàng Triều ta sẽ tạo lập nên một càn khôn mới trong sạch và sáng sủa hơn!”.
Câu nói này đã thể hiện hết sự cuồng ngạo của hắn, khoảnh khắc ấy, hắn như một kẻ khổng lồ đội trời đạp đất trên đỉnh Thiên Bích Sơn, trăng sao mờ nhạt cũng bị khí thế của hắn hút lấy mà phút chốc lóe sáng, chiếu rọi đôi mắt vàng cố chấp, kiên định tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
Ngọc Vô Duyên nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng mới cười nhẹ bảo: “Đúng là chỉ có Hoàng Triều mới có thể nói những lời khí phách thế này!”.