Ngụy Vô Tiện chỉ đành thổi còi hai lần, nói với Ôn Ninh: “Cứ trốn đi thôi, đừng để người ta phát hiện.”
Dường như Ôn Ninh rất muốn đi theo, nhưng đã nhận chỉ lệnh, lại sợ bị Lam Vong Cơ đập thêm mấy phát, chầm chập xoay người, lôi lôi kéo kéo, loảng xoảng leng keng, cúi đầu hơi ủ ê bỏ đi.
Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, sao ngươi say rồi mà mặt không đỏ chút nào vậy hử.”
Bởi vì nhìn Lam Vong Cơ quá bình thường, còn bình thường hơn cả Ngụy Vô Tiện, vậy nên hắn cũng không nhịn được mà dùng giọng điệu khi nói với người bình thường đối thoại với y. Ai dè, Lam Vong Cơ nghe xong câu này, đột nhiên đưa tay túm lấy vai hắn, kéo vào trong lòng.
Bất ngờ không đề phòng, Ngụy Vô Tiện bị kéo va đầu vào lồng ngực y.
Đang choáng váng, thanh âm của Lam Vong Cơ từ phía trên truyền xuống: “Nghe tim đập.”
“Gì?”
Lam Vong Cơ: “Mặt không nhìn ra, nghe tim đập.”
Lúc nói, lồng ngực y rung động theo giọng điệu, trái tim mạnh mẽ nảy lên, thình thịch, thình thịch, có hơi nhanh. Ngụy Vô Tiện dời đầu ra, hiểu ý: “Nhìn mặt không nhận ra, nghe tim đập mới nhận xét được à?”
Lam Vong Cơ ngoan ngoãn trả lời: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười.
Lẽ nào da mặt Lam Vong Cơ dày đến thế, ngay cả đỏ cũng không lộ ra nổi?
Lam Vong Cơ sau khi uống say vậy mà lại thành thật như vậy, hơn nữa hành vi với lời nói cũng… Buông thả hơn hẳn bình thường!
Hiếm khi trông thấy một Lam Vong Cơ thành thực thẳng thắn như vậy, bảo Ngụy Vô Tiện lấy lễ để tiếp đón mà không giở ý xấu ra, sao có thể?
Hắn đưa Lam Vong Cơ trở về nhà trọ. Bước vào phòng, trước là đè y lên giường, cởi cặp ủng mang ngược kia ra, suy xét đến việc y hẳn là không biết tự lau mặt, liền lấy một chậu nước nóng và một chiếc khăn vải vô trong, vắt khô, gấp thành khăn vuông, cởi khăn buộc trán Lam Vong Cơ xuống, nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Trong quá trình này, Lam Vong Cơ không có bất cứ phản kháng nào, ngoan ngoãn mặc hắn vê tròn đập dẹp. Ngoại trừ lúc khăn vải lau đến gần mắt sẽ nheo mắt lại, thì y cứ liên tục nhìn đăm đăm vào hắn, mí mắt không chớp lấy một cái. Trong bụng Ngụy Vô Tiện nghĩ ra đủ ý xấu, không nhịn được gãi cằm y một hồi, cười nói: “Nhìn ta làm chi? Đẹp không?”
Đúng lúc lau xong, không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện đã ném khăn vải vào trong chậu nước, nói: “Rửa mặt xong rồi, ngươi có muốn uống nước không?”
Sau lưng không có tiếng động nào, hắn quay đầu lại nhìn, Lam Vong Cơ bê chậu nước, úp mặt vào đó.
Ngụy Vô Tiện kinh hãi đến biến sắc, vội giật chậu nước dịch sang chỗ khác: “Đâu có kêu ngươi uống nước trong này!”
Lam Vong Cơ bình tĩnh lạnh nhạt ngẩng đầu lên, giọt nước trong suốt tí tách lăn xuống khỏi cằm, ướt nhẹp vạt áo trước. Ngụy Vô Tiện nhìn y, tâm tư một lời khó nói hết: “… Y đã uống hay chưa? Tốt nhất là Lam Trạm tỉnh rượu rồi đừng nhớ gì hết, bằng không kiếp này coi như chẳng còn mặt mũi để mà gặp người nữa.” Dùng tay áo lau bọt nước đọng bên cằm giúp y, nói: “Hàm Quang Quân, ta nói cái gì thì ngươi sẽ làm cái đó hả?”
Lam Vong Cơ: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy?”
Lam Vong Cơ: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện đặt một đầu gối lên giường, nhếch một bên khoé môi: “Vậy được. Ta hỏi ngươi – có lén uống Thiên Tử Tiếu ngươi giấu trong phòng không?”
Lam Vong Cơ: “Không.”
Ngụy Vô Tiện: “Có thích thỏ không?”
Lam Vong Cơ: “Thích.”
Ngụy Vô Tiện: “Có từng phạm cấm không?”
Lam Vong Cơ: “Có.”
Ngụy Vô Tiện: “Có từng yêu thích ai chưa?”
Lam Vong Cơ: “Có.”
Ngụy Vô Tiện hỏi chuyện đều đến điểm rồi dừng, không hề thừa cơ hỏi việc riêng của Lam Vong Cơ, chẳng qua chỉ xác nhận y có thật hỏi gì đáp nấy hay không thôi. Hắn hỏi tiếp: “Giang Trừng hả?”
Cau mày: “Hừ.”
Ngụy Vô Tiện: “Ôn Ninh thì sao?”
Lạnh nhạt: “A.”
Ngụy Vô Tiện cười híp mắt chỉ vào mình: “Này thì thế nào?”
Lam Vong Cơ: “Của ta.”
“…”
Lam Vong Cơ dõi theo hắn, từng chữ từng chữ, nói rõ vô cùng: “Của. Ta.”
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng hiểu ra.
Hắn gỡ Tị Trần xuống, thầm nghĩ: “Vừa nãy ta chỉ mình, Lam Trạm hiểu thành ta nói “này” là Tị Trần ta đang đeo nhỉ.”
Nghĩ tới đây, hắn xuống giường, cầm Tị Trần đi từ bên trái phòng sang bên phải phòng, từ đông cho đến tây. Quả nhiên, hắn đi tới đâu, ánh mắt Lam Vong Cơ cũng chăm chú di chuyển theo đó. Cực kỳ thẳng thắn, cực kỳ vô tư, cực kỳ dứt khoát, cực kỳ trần trụi.
Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt gần như là nhiệt tình như lửa làm chừng như không thể dừng chân, giơ Tị Trần lên trước mắt Lam Vong Cơ: “Muốn có không?”
Lam Vong Cơ nói: “Muốn có.”
Dường như cho rằng như vậy không đủ chứng minh khao khát của mình, Lam Vong Cơ túm một phát bắt lấy cái tay cầm Tị Trần của hắn, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào hắn, thở nhẹ một hơi, gắng sức cắn từng chữ mà lặp lại: “… Muốn. Có.”
Ngụy Vô Tiện biết y đã say đến rối bời, biết lời này không phải nói với mình, nhưng vẫn bị hai chữ này nện đến tay như nhũn ra, chân đứng cũng bủn rủn.
Hắn thầm nghĩ: “Lam Trạm này thật là… Nếu như y thành thật nồng nhiệt như vậy với một cô nương, vậy thì sẽ là một nam nhân đáng sợ cỡ nào chứ!”
Bình ổn tâm trạng, Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi, sao lại nhận ra ta? Tại sao lại giúp ta? Không phải vì lần tàn sát trong động Huyền Vũ đó chứ?”
Lam Vong Cơ khẽ mở miệng, Ngụy Vô Tiện sáp lại gần hơn chút, muốn nghe đáp án của y. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nhấc tay đẩy một cái, đẩy Ngụy Vô Tiện ngã lên giường.
Ánh nến bị một phẩy tắt ngúm, Tị Trần kiếm lại bị chủ nhân ném xuống đất. Ngụy Vô Tiện bị đẩy đến mắt nổ đom đóm: “Lam Trạm?!”
Một nơi quen thuộc nào đó sau thắt lưng bị vỗ một phát, hắn cảm giác như đang ở buổi chiều đầu tiên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ vậy, cả người tê dại, không thể động đậy. Lam Vong Cơ thu tay về, nằm xuống cạnh hắn, đắp kín chăn cho cả hai: “Đến giờ Hợi. Nghỉ ngơi.”
Hóa ra là quy luật làm và nghỉ đáng sợ của cái tên người nhà họ Lam kia phát huy tác dụng. Ngụy Vô Tiện bị cắt đứt câu hỏi gặng, nhìn nóc giường, nói: “Chúng ta không thể vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm sao?”
Lam Vong Cơ: “Không thể.”
… Thôi được, có cơ hội sẽ chuốc say Lam Vong Cơ tiếp, sớm muộn cũng hỏi ra thôi.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi cởi cho ta đi. Ta đã đặt trước hai gian phòng, chúng ta không cần phải chen chung một giường đâu.”
Lam Vong Cơ duỗi tay tới, mò mẫm trong chăn một hồi, bắt đầu chậm rãi cởi áo hắn. Ngụy Vô Tiện quát lên: “Được rồi! Được rồi! Không phải cởi cái này!!! Ừ!!! Được! Ta nằm, ngủ!!!”
Trong bóng tối, hoàn toàn tĩnh mịch.
Lặng im chốc lát, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Cuối cùng thì ta cũng coi như biết tại sao nhà các ngươi cấm rượu rồi. Một chén ngã, tửu phẩm còn tệ nữa. Nếu như người Lam gia uống say rồi ai cũng như ngươi, nên cấm. Ai uống đánh kẻ đó.”
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, nhấc tay bịt miệng hắn.
Y nói: “Suỵt.”
Một hơi của Ngụy Vô Tiện bị chặn ở ngực và giữa môi răng, đẩy không ra, ép xuống không xong.
Thật giống như từ sau khi trở về, mỗi lần hắn muốn trêu chọc Lam Vong Cơ như trước đây, cuối cùng đều biến thành tự làm tự chịu.
Không phải chứ?! Rốt cuộc thì sai sót chỗ nào?!
