Con tàu tiếp tục chao đảo giống như lật đật. Nhiều lần còn áp sát mặt biển đến mức cả người Kinh Thế đều bị sóng tạt ướt. Bên tai chỉ còn tiếng sóng vỗ hỗn loạn, tạm thời không nghe được âm thanh gì khác.
Trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, An Vi và Rui vừa nỗ lực cân bằng thân thể, vừa không ngừng tay mà tấn công đàn áp lên. Không vì hoàn cảnh khó khăn mà chùn bước.
Chỉ còn một đợt cuối cùng!
Linh Uyên rút ra hơn mười đạo cụ hình cầu nhỏ. Đôi mắt Kinh Thế phá lệ sáng ngời, dùng thêm sức lực bước nhanh hơn về phía trước.
: “Rui!!!” Tiếng hét thấu trời, tràn đầy mãnh liệt.
Mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung, thiếu nữ tóc tím nhìn qua, ánh mắt nóng như lửa. Vừa vung tay liền tung ra xích sắt, chuẩn xác quấn quanh eo nhân ngư trên vai thiếu niên.
: “Đi nào!!!”
Thiếu nữ cắn răng lao thẳng về phía trước, hai tay nắm lấy sợi xích dùng sức lực cực lớn ném văng đi. Theo đó Linh Uyên cũng xông tới đám đông hơn trăm người còn lại không chút do dự.
Một loạt đạo cụ hình cầu được ném ra, nổ tung thành lớp lớp sóng âm thanh, quét sạch người trong phạm vi quanh đó xuống biển. Nhân ngư giữa không trung cũng không ngăn được áp lực của xung kích mà bị đánh bật ra sau.
[ Đinh! ] [ Nhiệm vụ phụ tuyến: ‘Nổi dậy đi loài cá!’: Hoàn thành ( Thưởng 10.000 điểm) ]Kinh Thế liều mạng tăng hết tốc lực, phi xuyên qua mây mù, vượt lên ngàn dặm sóng bạc. Trước giờ hắn chưa từng chạy nhanh như thế. Bước chân đạp trên mặt nước, đâm thủng bóng trăng mờ.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Cơn gió thổi qua lật tung tà áo, sinh mệnh bé nhỏ liều mình mà chạy giữa biển khơi mênh mông. Chạy như không gì có thể ngăn lại bước chân, chạy dưới bầu trời đêm với những ánh dương đang lên. Đón lấy một sinh mệnh khác đang từ trên trời hạ xuống.
Khoảnh khắc, đôi tay vươn về phía trước, không chần chừ lưỡng lự bắt lấy nhau, toàn bộ đại dương cuồng nộ gầm thét.
Phòng livestream một trận la hét kinh người:
[ Hai anh bé ngầu quãi đạn huhuhu!!! ( Thưởng 300 điểm) ] [ Mẹ nó trận này đỉnh cao quá! Em sẽ lưu giữ lại khoảnh khắc này aaa! ( Thưởng 350 điểm) ] [ Các chồng ơi em tới đây! ( Thưởng 200 điểm) ] [ Cứu tui trời ơi, mẹ nó nhóm liên hoan văn nghệ nhà mình đỉnh ứ chịu được! ( Thưởng 300 điểm) ] [ Nhìn bé Mi nỗ lực chiến đấu đến tận kết thúc nhói lòng quá, tôi ơi không được khóc! ( Thưởng 300 điểm) ]Thái dương tỉnh giấc, tia nắng hôn nhẹ trên mặt biển. Những con sóng giận dữ cũng bị ôm lấy, chìm xuống lòng đại dương sâu thẳm
Chân trời nhuộm đỏ ánh lửa. Hai dáng người thon dài anh đĩnh giống như được bao phủ trong vầng hào quang rực rỡ, đập tan toàn bộ bóng tối vây quanh, thắp sáng cả bầu trời đêm. Khung cảnh huyền ảo đến mức không tin được.
Kỹ năng đã tiến vào trạng thái làm lạnh. Không còn biến động khác thường nào, Micae cũng hoàn toàn yên tâm ngã ngồi ra sau, thở một hơi dài mệt mỏi. Rui nhìn boong tàu một mảnh hỗn độn, vừa chống eo vừa âm thầm than thở. An Vi thì cẩn thận đi quan sát lần nữa để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Mặt biển sau cơn dư chấn dữ dội cuối cùng cũng trở lên bình lặng như ban đầu. Xanh thẳm dạt dào.
Kinh Thế nghiêm túc đánh giá nhân ngư trong ngực, khẽ nhấp môi thành một độ cong hỏi đùa: “Lần này anh có định chạy nữa không?”
Linh Uyên không nói chuyện.
Kinh Thế: “…” Được rồi, hắn đã hỏi lời dư thừa.
Nhân ngư từ trên tay hắn vội vàng giãy xuống, chống tay trườn tới chỗ buồng điều khiển của Micae tìm kiếm gì đó trong ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Ngay sau đó, Linh Uyên dâng lên sắc thái vui vẻ ôm phao cứu sinh từ trong ra ngoài, còn kèm tặng một tràng cười điên cuồng sung sướng.
: “Hóa ra là ở đây.”
Kinh Thế tới gần muốn xem phao cứu sinh kia có gì đặc biệt, lại bị Linh Uyên đề phòng nhìn chằm chằm
: “Làm gì? Muốn bế tôi nữa hả? Không được đâu nha. Tôi không phải người mà thứ nhỏ bé như cậu có thể mơ ước tới.”
Kinh Thế: “…”
: “Bây giờ anh cũng đâu có chạy được.” Thiếu niên tóc vàng không nhịn được oán thầm một câu.
Linh Uyên thiếu đòn búng tay cái tách: “Chỉ dựa vào cậu?”
Kinh Thế: “…”
Đúng lúc này, đuôi cá chẳng hiểu sao từ từ biến thành một đôi chân dài miên man. Linh Uyên không biết ngại mà vơ lấy một mảnh vải sơ sài quấn quanh eo, ôm phao cứu sinh loạng choạng chạy ra ngoài.
Kinh Thế: “…”
Phòng phát sóng cuối cùng cũng trở lại bình yên vốn có:
[ Trở lại rồi! Chó Linh Uyên! ] [ Ê ê ê, vậy là thiết lập của tên kia sau khi lấy lại trí lực có thể biến đuôi cá thành chân ấy hả? Thế mà dám giấu giếm bắt chồng tôi bế suốt phó bản. Mẹ nó chó Linh Uyên! ] [ Sau khi Linh Uyên từ cá trở lại làm chó. Nhân lức anh Kinh không chú ý há miệng cắn bừa, anh Kinh bị lây nhiễm biến thành zombie. Cuối cùng từ phó bản thế giới kinh dị vô hạn lưu biến thành mạt thế dị năng thăng cấp. ] [ Như một điều hiển nhiên, cứ tưởng sẽ là tình cảnh người chơi tương tàn, nhưng không! Lúc anh Kinh vừa định vung tay đánh zombie, thanh âm hệ thống bỗng chốc biến đổi: Chào mừng kí chủ đến với hệ thống chữa lành phản diện. ] [ Tôi không muốn phá đội hình đâu. Nhưng mấy lầu trên bẻ lái ghê quá! Từ vô hạn lưu đến mạt thế dị năng rồi lại hệ thống chữa lành khoái xuyên. Tôi phục quá! ] [ Trình suy diễn của các người thật là thượng thừa. Tui cap màn hình rồi đấy á! ] [ Gu các má trong phòng này mặn ghê hồn. Hành văn ngắn ngủn, tình tiết cua gấp, mạch chuyện thì chẳng thấy đâu…… Nhưng tui thích lắm!!!! ]Kinh Thế đầu đầy dấu hỏi nhìn phần bình luận chệch hướng một đi không trở lại trong phòng livestream. Bên ngoài, xa xa đã nhác thấy đất liền. Cùng với đó là giọng nói máy móc vang lên bên tai:
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành ] [ Chuẩn bị truyền tống khỏi phó bản. ]Cảnh tượng xung quanh bắt đầu dần dần sụp đổ, lộ ra bóng đêm vô tận ở phía sau lưng người chơi. Thân ảnh của mọi người đang mờ dần.
Tầm mắt của Kinh Thế cũng chậm rãi trở nên tối tăm. Thần trí chìm chìm nổi nổi, lại dị thường thanh tỉnh bị kéo đi, rời khỏi không gian xung quanh.
Ngọn sóng vỗ ra tiếng rì rào, như thì thầm lời tạm biệt.