Rất nhanh, liền hóa thành một đạo màn sáng.
Trên màn sáng, một đạo thân ảnh hiện ra.
Thân ảnh này mặc một bộ áo trắng, tóc dài tùy ý xõa tung, thoạt nhìn phong tư trác tuyệt, chỉ tiếc hơi có vẻ mơ hồ, không thấy rõ dung mạo.
– Xin hỏi, là Ôn Tri Hành.. Ôn sư đệ?
Người này cười mở miệng.
Thanh âm ấm áp như gió xuân phất vào mặt.
Ánh mắt y dừng trên người Ôn Tri Hành, khẽ đánh giá.
Ôn Tri Hành lên tiếng gật đầu:
– Tại hạ Ôn Tri Hành, xin hỏi tên của sư huynh?
– Chính Dương Tông, Mục Vân Thanh.
– Thì ra là Mục sư huynh.
Ôn Tri Hành chắp tay.
Thái độ Mục Vân Thanh rất khách khí, nhưng Ôn Tri Hành lại không có cảm giác gì.
Hắn còn nhớ rõ, bộ dáng cao cao tại thượng của Mục Vân Thanh trước mặt Trương Thiên Thành.
– Ôn sư đệ, chuyện của ngươi, Trương sư đệ đã cùng ta nói qua, ngày sau ngươi chính đệ tử Chính Dương Tông ta.
Mục Vân Thanh cười nói.
– Đa tạ Mục sư huynh.
Ôn Tri Hành nghe vậy vui vẻ, nói: “Mục sư huynh, ta cùng Trương sư huynh ở đây nhận hết tra tấn, chẳng biết khi nào có thể thoát khỏi ma quật này?”
– Ôn sư đệ, ngươi yên tâm, việc này sư huynh đã sớm có kế hoạch.
Mục Vân Thanh khoanh tay đứng, ánh mắt tràn đầy tự tin, chợt chuyển đề tài.
– Chỉ có điều hiện tại thời cơ chưa chín muồi.
Thời cơ chưa chín muồi?
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Hắn đọc sách nhiều năm, làm sao nghe không ra ý thoái thác trong lời này.
– Sư đệ, ngươi hẳn là cũng nghe nói, Vạn Diệu Cung chính phó hai vị cung chủ gần đây đều bị trưởng lão Chính Dương Tông ta đánh bị thương, hiện tại Vạn Diệu Cung trông gà hóa cuốc, phòng thủ rất nghiêm..
Mục Vân Thanh thở dài một tiếng, kiên nhẫn giải thích.
– Ôn sư đệ còn cần kiên trì thêm một thời gian nữa.
– Chuyện này.. Thì ra là thế.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Vẻ mặt của hắn có chút xấu hổ.
Hắn sao có thể không biết việc này, ngay cả thương thế của Tư Nam Yên và Phượng Nhược Ly đều là do hắn “trị liệu” tốt.
– Ôn sư đệ, sư huynh hiểu, sư huynh năm đó cũng là lô đỉnh trong Vạn Diệu Cung.
Mục Vân Thanh khẽ cười khổ, dường như có chút nghĩ lại mà kinh.
– Sư huynh, huynh cũng vậy?
Ôn Tri Hành lộ vẻ kinh ngạc.
Thật hay giả.
Mục Vân Thanh này cũng từng làm lô đỉnh, vậy hắn làm sao chạy thoát?
Hay là cố ý nói như vậy, đang kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
– Quên đi, đều đã qua rồi.
Mục Vân Thanh lắc đầu, lại hỏi:”Đúng rồi, Ôn sư đệ, nghe nói thể chất ngươi đặc thù, không biết có thể hay không báo cho sư huynh biết ngươi là loại thể chất nào?
– Mục sư huynh, ta hình như là Thuần Dương chi thể.
Ôn Tri Hành sớm biết Mục Vân Thanh sẽ hỏi vấn đề này, cũng không có giấu diếm.
Dù sao đây cũng không phải lá bài tẩy của hắn.
Cái gọi là Thuần Dương thân thể, hắn thậm chí có chút chướng mắt.
Liền.. Rất bình thường.
Thuần Dương chi thể?
Mục Vân Thanh nghe vậy hai mắt sáng ngời.
Thuần Dương chi thể!
Đây chính là thể chất hoàn mỹ phù hợp với công pháp Chính Dương Tông bọn họ.
Nếu là tu hành công pháp bên trong Chính Dương Tông, tốc độ tu hành sợ là muốn một ngày ngàn dặm.
Tổ sư khai tông của Chính Dương tông bọn họ chính là Thuần Dương chi thể.
– Được được được.
Mục Vân Thanh trong miệng đại tán ba tiếng.
Thiên túng chi tài như vậy, nếu là gia nhập Chính Dương Tông, tương lai nhất định bất khả hạn lượng.
Chẳng qua ánh mắt của y hơi nheo lại, nội tâm tựa như không kích động như bề ngoài.
[Ánh mắt người này nhìn ngươi không có ý tốt, cẩn thận.]– Sư huynh quá khen rồi.
Ôn Tri Hành trong lòng cả kinh, lập tức khiêm tốn cúi đầu.
Vì cái gì Mục Vân Thanh này nghe được mình là Thuần Dương chi thể liền không có hảo ý?
– Ôn sư đệ, lần đầu gặp mặt, sư huynh cũng không có gì tốt cho ngươi, tu vi của ngươi còn thấp, sư huynh liền truyền cho ngươi một môn bí pháp Thuế Phàm Cảnh cũng có thể sử dụng.
Mục Vân Thanh cười nói.
Nói xong, Mục Vân Thanh vươn ngón tay, bắt đầu vẽ tranh trong không khí.
Từng ký tự hiện ra kim quang.
– Đa tạ Mục sư huynh!
Trên mặt Ôn Tri Hành nổi lên vẻ vui mừng, nhưng mà nội tâm không hề gợn sóng.
[Tĩnh Tâm Chú.]Quả nhiên..
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Thật sự là Tĩnh Tâm Chú..
Thứ này hắn sớm đã có.
– Sư đệ, có chú này, ngươi có thể thoát khỏi khống chế của Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.
Mục Vân Thanh vừa viết vừa nói.
Một lát sau, Tĩnh Tâm Chú toàn bộ hiện ra.
Mục Vân Thanh đang muốn nói thêm gì đó, thần sắc hơi đổi.
[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]Mà trước mắt Ôn Tri Hành cũng đồng thời lộ ra một cái hộp nhắc nhở.
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Mảnh Vỡ Tạo Hóa?
Vậy chứng tỏ.. có người tới!