Hai chiếc xe tiếp tục lên đường, nhưng lúc này xe bọn Trình Viễn xa xa ở phía sau, cách nhau khoảng 300m, lý do, đương nhiên là Thôi Nguyên nói cùng lắm 500m rồi.
Quả nhiên, qua hơn 500m, xe bọn Cố Diễm bị cản trở.
Cản trở vô hình xuất hiện ở đầu xe, xe vậy mà làm sao cũng không khai thông được, vô luận là giẫm chân ga thế nào, nhưng đầu xe như đâm vào tấm bông mềm mại, sau đó thế nào cũng không đi tiếp được…
Lái xe là Trương Quân, cậu ta kinh ngạc há to miệng, mặc dù tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng thời điểm sự tình thật sự xảy ra trước mặt cậu ta vẫn không khỏi giật mình.
“Dương Sóc, làm sao cũng không qua được!”
Sắc mặt Dương Sóc ngưng trọng cùng Cố Diễm liếc nhau, “Xe lớn như vậy mạnh mẽ xông tới cũng không qua được… người chắc càng khó khăn rồi.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, “Không chỉ như vậy, anh cảm giác được không, khí tức bên này cũng rất khác thường.” Hiện tại y cảm giác được hơi thở quanh thân đã càng ngày càng rõ ràng.
Dương Sóc khẽ cười khổ, “Bây giờ thì anh đã rõ lúc trước anh xuất hiện dự cảm xấu là cái gì rồi.”
Cố Diễm hơi mím môi, “Xuống xe xem một chút đi.”
Dương Sóc đồng ý, “Phi Dương cùng Trương Quân, hai người ở trên xe, chúng tôi xuống xem là được.”
“Các cậu cẩn thận một chút, việc này cũng quá kỳ quái rồi.” Trương Quân nói, tâm tình có chút bất an.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai đối phương, “Thôi Nguyên kia nói đánh không lại có thể chạy, làm tốt công tác phối hợp tác chiến.”
“Đương nhiên, giao cho tôi.” Trương Quân nhếch miệng cười một tiếng, điều chỉnh bầu không khí, “Nhớ kỹ, đánh không lại thì bỏ chạy!”
Cố Diễm cùng Dương Sóc xuống xe, sau khi xuống xe, cái loại cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm cũng rõ ràng hơn. Nhưng xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là một mảnh hư vô. Chẳng có gì cản trở bọn họ, nhưng làm sao cũng không thông qua được!
“Đây là… kết giới?” Dương Sóc không quá chắc chắn nói.
Cố Diễm nhíu mày, “Có chút giống… Dương Sóc, anh có thể cảm giác được thứ đó ở chỗ nào không?”
Bản thân Dương Sóc đương nhiên cảm giác không được, vì vậy liền hỏi Chu Châu bên trong không gian.
Chu Châu kêu Dương Sóc dùng dây leo quấn quanh trên cổ tay chính mình, động tác Dương Sóc rất nhanh, sau khi hoàn thành, giọng Chu Châu cũng vang lên, “Cư nhiên là kết giới?”
“Mi có thể cảm giác được kết giới?” Dương Sóc lập tức hỏi.
Chu Châu chần chờ nói, “Hình như… có chút quen thuộc.”
Dương Sóc sững sờ, “Cái gì quen thuộc?”
Âm tuyến Chu Châu ngập ngừng, “Khí tức… khí tức của kết giới này, có chút quen thuộc.