Nói rồi hắn hất tay Khung Dực ra, đoạn hầm hầm xoay lưng bước về phía cung điện của mình. Chưa kịp đi mấy bước đã thấy nhị đệ sải chân bước đến chặn ngay mặt:
“Ý huynh là chuyện ban sáng? Chẳng phải đệ đã giải thích rồi sao? Đệ vì giúp trang trại đó nên mới về trễ kia mà!”
“Giúp? Nếu đệ không ham chơi thì đã không về trễ! Đệ biết rõ lễ hội Thượng Nguyệt quan trọng thế nào, vậy mà vẫn chạy đi vào sáng sớm. Phụ hoàng còn vì đệ mà bênh vực, chỉ qua loa phạt nhẹ. Triều thần sẽ nghĩ gì? Bá tánh sẽ nghĩ gì, hả? Đệ đừng tưởng thân là Nhị vương tử thì muốn làm gì là làm không cần nghĩ suy đến hậu quả. Những hành động sơ suất nhỏ hôm nay thôi cũng có thể biến tướng thành đủ thứ thêu dệt qua trăm cái miệng, đệ có hiểu không hả?”
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hai người thân vệ của nhị vị Vương tử đều đồng loạt biết ý mà lùi ra thêm vài trượng, cũng ra hiệu cho đám hạ nhân xung quanh nhanh chóng lui ra.
Lần này thì Khung Dực cũng chịu hết nổi. Hắn thật sự vô cùng, vô cùng ấm ức. Hiếm khi Nhị vương tử lại gân cổ lên cãi lời Đại vương tử không chút nhượng bộ thế này.
“Nếu đệ không ra ngoài sáng nay thì có phải trang trại ngoại ô đó đã mất sạch gia súc rồi không? Cái gì mà triều thần nghĩ sao, bá tánh nghĩ sao! Lũ đại thần đó có ai nói gì đâu, còn bá tánh sáng nay huynh cũng thấy rồi, vui vẻ tưng bừng náo nhiệt! Đệ thấy huynh chỉ là bực bội vì đệ về trễ lễ hội mà huynh tham gia chủ trì thì có!”
Chát!
“Làm càn!”
Khung Dực lật nghiêng mặt sững sờ, còn Khung Tuấn thì sau khi giáng xuống cái tát kia cũng bàng hoàng không tin nổi.
Sau vài giây yên lặng trôi qua, ánh mắt hai huynh đệ lại chạm nhau, chỉ có điều lần này mắt Khung Dực thì đỏ ngầu trong khi Khung Tuấn vẫn còn nét thảng thốt chưa tan hết.
Nhị vương tử không nói gì, ngay lập tức quay lưng bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau khi bình minh còn chưa ló dạng, Khung Dực lặng lẽ ra chuồng ngựa của hoàng cung thắng yên ngựa cho Tiểu Hổ. Hắn quyết định quay về doanh trại Khúc Băng sớm hơn vài ngày, tối qua đã bẩm với phụ hoàng rồi. Dĩ nhiên là hắn giấu nhẹm chuyện huynh đệ xảy ra bất hòa.
Nửa bên mặt kia đã hết đau từ lâu, nhưng trong lòng vẫn còn âm ỉ nóng.
Lúc nhảy lên lưng Tiểu Hổ chuẩn bị phóng qua cổng thành, Khung Dực chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Bây giờ còn rất sớm, chưa đến giờ vào chầu cũng chẳng phải giờ đi làm việc công gì, hiển nhiên Đại vương tử ra đây đợi người.
Thấy Khung Dực trên lưng ngựa trờ tới, Khung Tuấn hơi ngập ngừng một chút nhưng rồi vẫn bước lên một bước.
“Đệ…”
“Sao huynh lại ra đây?” Khung Dực xẵng giọng.
Khung Tuấn hơi hạ mắt, nhỏ giọng đáp lời:
“Vì ta đoán được đệ sẽ đi.”
Khung Dực vốn không thích rề rà, hơn nữa lòng tự ái vẫn còn đang cao ngất, thế là bèn thúc gót chân giục Tiểu Hổ lên đường.
“Đệ đi đây.”
Khung Tuấn thấy thế vội ngẩng lên: “Chuyện hôm qua…”
“Không cần nhắc nữa. Đã quên rồi.”
Bóng chiến mã màu nâu đỏ vụt qua cổng thành, để lại một làn gió thổi tung bụi mù.
Sáng sớm mùa thu trời vẫn còn hơi ẩm, Nhị vương tử quấn khăn phóng ngựa ra khỏi thành chẳng mấy chốc đã đến ngoại ô. Giờ này các nông trại ven Vương Đô đã bắt đầu công việc buổi sáng, trên đường tấp nập người nông dân lên ruộng, người chăn bò chăn cừu lùa gia súc ra trảng cỏ. Khung Dực thấy thế bèn cho Tiểu Hổ phi nước kiệu đi chậm lại, tránh vô ý làm ai bị thương.
Cũng chính vì thế mà cuộc trò chuyện của những bá tánh đang trên đường ra đồng kia đã lọt vào tai hắn.
“Lễ hội hôm qua náo nhiệt thật! Hy vọng ba năm tới sẽ được mùa, không có dịch bệnh hay thiên tai gì, ông nhỉ?”
“Ừ phải đấy, nhưng hôm qua hoàng tộc xuất phát trễ giờ lành, ta e là điềm rủi thôi.”
“Nghe bảo là do Nhị vương tử về trễ.”
“Thật là! Nhị vương tử này cũng quá khinh suất rồi. Nghe bảo hôm qua trong lúc vội vàng ngài ấy còn phóng ngựa trên đường lớn dẫn đến hoàng cung, đạp ngã cả mấy chục người, đổ hết bao nhiêu là sạp hàng đấy!”
“Cái gì! Thật không?”
“Thật! Nghe nói Bệ hạ không những không trách phạt mà còn lớn tiếng bênh vực và mắng luôn những ai có ý định chê trách Nhị vương tử.”
“Chà, xem ra Bệ hạ yêu thích Nhị vương tử quá nhỉ? Có khi nào sau này ngài cho Nhị vương tử lên ngôi Thái tử luôn không hahaha!”
“Suỵt! Be bé cái mồm lại, muốn chết à?”
Khi toán nông dân đó đi xa dần rồi rẽ vào trang trại, Khung Dực vẫn còn há hốc mồm trên lưng Tiểu Hổ. Bọn họ… bọn họ thêu dệt cái gì thế? Hắn xô ngã người khi nào? Hắn làm đổ hàng hóa khi nào? Phụ hoàng mắng ai khi nào?
Còn vị trí Thái tử…
Chợt Nhị vương tử như tỉnh mộng, tâm trí thoáng hoảng hốt, thoáng đau lòng. Hắn cắn môi suy nghĩ nhanh rồi quyết định giật cương kéo Tiểu Hổ quay lại, nhắm thẳng hướng cổng thành mà phi đến. Càng gần về đến Trích Nguyệt, trống ngực hắn lại càng gióng lên từng hồi dồn dập. Rốt cuộc khi còn chưa đến nơi hẳn, chỉ vừa nhìn thấy thấp thoáng hai cánh cổng sắt cao sừng sững có khắc hoa văn mặt trăng tinh xảo kia thôi mà hắn đã hét toáng lên, gần như khản cả giọng mà gọi:
“Đại caaaaaaaa! Đại caaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Binh lính gác thành còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao Nhị vương tử vừa đi chưa bao lâu đã vội vàng quay ngược lại, đã vậy lại còn hét toáng lên gọi Đại vương tử như thế. Đang giữa lúc ngơ ngác, từ trong thành có tiếng quát mở cửa vang lên. Khi hai cánh cổng chầm chậm chuyển động rồi được kéo ra hai bên, Khung Dực thấy Khung Tuấn vẫn còn đứng bên trong, mắt mở to nhìn hắn.
“Sao đệ lại quay về?”
“Sao huynh còn chưa đi?”
Hai lời nói cùng bật thốt ra một lúc.
Khung Tuấn hơi ngỡ ngàng nhưng cũng vội vàng đằng hắng lấy lại lễ nghi, đoạn chắp tay sau lưng rồi hạ giọng hỏi:
“Có việc gì mà đệ lại hét toáng lên như vậy, không ra thể thống gì cả.”
Khung Dực thoáng xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy đại ca vẫn còn đứng lại bên cổng thành chứ không bỏ đi, lòng hắn lại mềm mại. Hắn nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hổ rồi sải những bước chân dài đến bên đại ca mình.
“Đại ca, đệ quay lại là để nói với huynh… Chuyện hôm qua, đệ thật sự đã quên rồi!”
Trong phút chốc, Khung Dực thấy đại ca mình sững ra, khóe mắt dường như còn hơi đỏ. Hắn nhân lúc bản thân còn chưa chùn bước, bèn vội hít vào một hơi rồi nói luôn:
“Đệ… trẻ con ngu ngốc, đệ biết sai rồi. Sau này đệ có làm sai việc gì, huynh cứ đánh đệ mắng đệ, được không? Miễn là đại ca đừng… Hây dà, nói chung huynh cứ mắng đệ đánh đệ tùy thích. Đánh xong chúng ta lại là huynh đệ, được không đại ca?”
Một vài giây im ắng trôi qua, toán thân vệ của Khung Tuấn lại biết điều mà lùi ra thêm vài trượng rồi đưa mắt nhìn trời.
Mãi một lúc sau Khung Tuấn mới có thể lấy lại được vẻ điềm tĩnh mọi khi. Đại vương tử giả vờ ho mấy cái che đi xúc động, xong lại cười rất hiền, đưa tay lên cốc nhẹ một cái vào đầu Nhị vương tử rồi bảo:
“Nhớ giữ lời đấy, sau này làm sai bị phạt thì không được kêu nhé!”
Khung Dực hớn hở cười vang:
“Được rồi đại ca, một lời đã định, hahahahaha!”
Buổi sáng mùa thu hôm ấy, hừng đông đẹp hơn, rạng rỡ hơn mọi khi rất, rất nhiều lần.
Gần mười năm trôi qua, sắc vàng rực rỡ của hừng đông hôm nào chỉ còn le lói hắt xuống những đốm lửa bập bùng chạy dọc theo lối đi trong Hình ngục.
Nhị vị Vương tử nay cũng khác xưa.
Khung Tuấn cuộn chặt nắm tay, dữ dội đáp trả đôi mắt đỏ ngầu cùng ánh nhìn khẩn thiết của Khung Dực. Lúc này Khung Dực đã hoàn toàn bị trói nghiến vào chiếc ghế gỗ dài, tuy nhiên hắn vẫn ngẩng đầu lên chờ đợi một lời đáp ứng của đại ca mình.
“Được.” Khung Tuấn gằn giọng, bước lại giật lấy chiếc gậy sắt một đầu đã bị nung cho đỏ rực trong tay binh lính.
“Khung Dực, lần này sẽ là lần cuối cùng ta đánh đệ.”
Đại vương tử bước lại đứng cạnh chiếc ghế, cánh tay cầm gậy sắt chưa vung lên mà đã hơi run nhẹ. Đây là lần đầu tiên Khung Tuấn nhìn kỹ tấm lưng cuồn cuộn màu mật của nhị đệ. Trên đó đầy những vết sẹo mờ mờ do đao kiếm gây ra. Đây là vết tích lưu lại trên thân Thống lĩnh Nhạn Quân, Chiến Thần của Đại Thương. Đây không phải sẹo, đây là chiến tích.
Ánh mắt Khung Tuấn chợt hóa lạnh lẽo, bàn tay cầm gậy đưa lên cao rồi tận lực quất xuống.
Vút.
Khung Dực gồng cứng người, cổ họng gằn lại tiếng kêu. Hắn không nghe được âm thanh khi gậy sắt nện vào da thịt mình, nhưng cơn đau bỏng rát thì rất rõ ràng. Lúc này Khung Tuấn cũng nén lại một nhịp thở. Trên tấm lưng đang gồng căng cứng của nhị đệ hằn lên một lằn đỏ tươi, sưng tấy.
Gậy thứ hai đến nhanh hơn.
Khung Dực nảy người lên một cái, tiếp tục cắn chặt răng. Không được kêu. Tuyệt đối không được kêu. Có vẻ đại ca đã chọn vị trí khác mà xuống tay, vết bỏng khi nãy còn đang nhức nhối thì vết thứ hai đã đáp xuống.
Đau quá! Nóng quá! Rát quá!
Trong điện im ắng như tờ, chỉ còn tiếng lửa cháy lép bép trong trụ đèn và tiếng gậy sắt nện xuống hừ hự. Khi gậy sắt đã nguội bớt, binh lính ngay lập tức đem đến chiếc gậy tiếp theo vừa nung nóng xong. Cứ thế, trận đòn lại diễn ra trong câm lặng.
Chỉ sau bảy gậy đầu, Khung Dực đã chảy mồ hôi ròng ròng, hai cổ tay siết vào dây thừng đến tứa máu. Mắt hắn không tự chủ được mà chảy nước cay xè, còn môi cũng bị cắn nát bươm.
Tệ hơn là, có vẻ một vài chiếc xương sườn đã gãy. Hít thở cũng trở nên đau nhói, nhức buốt đến khốn cùng.
Lúc này tấm lưng trần của Khung Dực đã hằn ngang dọc đầy sẹo bỏng. Một vài vết sẹo còn bắt đầu chảy máu và nước vàng ri rỉ. Khung Tuấn cũng cảm thấy đầu óc nặng như đeo chì, hai thái dương thì đã rịn mồ hôi, bàn tay phải vung gậy giờ đã mỏi nhừ.
Thế nhưng trận đòn vẫn phải tiếp tục.
Đến lượt gậy thứ hai, Khung Dực đã cảm thấy cơ hồ sắp không chịu nổi. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thảng hoặc còn nghe trong mùi máu có chút mùi cháy khét của da thịt. Máu lẫn nước vàng nhây nhoét chảy tràn xuống cả nền gạch lạnh như băng.
Hự.
Vút. Bộp.
Tiếng gầm gừ trong cổ họng Khung Dực rốt cuộc cũng bật ra. Nhị vương tử không còn sức để gồng người đỡ lấy trận gậy sắt thứ hai, cả cơ thể buông xuôi, kiệt sức. Xương cốt không còn được cơ bắp căng mình chống đỡ, lập tức bị phơi ra nhận hết lực đạo và nóng rát kinh hồn.
Lần này ngay cả Khung Tuấn cũng nghe ra tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Hắn hít vào nhiều hơi thở ngắn và dồn dập, tay càng lúc càng run rẩy.
“Đã mấy gậy rồi?”
“Bẩm… bẩm Đại vương tử, đã đánh xong gậy thứ mười hai.” Tên lính bên cạnh lắp bắp run rẩy thưa. Người bình thường sau bảy gậy đã ngất lịm đi rồi, Nhị vương tử còn chịu được tới gậy thứ mười hai, nhưng có vẻ ngài ấy cũng sắp không xong đến nơi.
Còn chín gậy.
Khung Tuấn đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, đoạn rít lên đầy tức giận:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi sẵn thái y đi!”
“Vâng… vâng!”
Khung Tuấn hơi khom người nhìn nhị đệ. Khung Dực cũng cảm thấy trận đòn đang tạm dừng, thế nhưng cơn đau của vết bỏng phồng rộp, của da thịt tan nát, của xương sườn bị gãy khiến hắn ngay cả việc hít thở cũng không còn sức mà làm. Hai mắt Khung Dực khép hờ, tay buông thõng, miệng không ngừng rỉ máu.
Trong một thoáng chốc, Khung Tuấn thấy mình như kiệt sức. Hắn mệt mỏi ngồi xuống sàn, vứt gậy sắt qua một bên, hai tay ôm lấy trán đầy chán nản.
“Đệ… đã biết sai chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của đại ca, Khung Dực cố hết sức gom chút hơi tàn, nhả ra từng chữ qua kẽ răng đầy khó nhọc.
“Đánh… đánh… tiếp đi… đại ca…”
Đại vương tử lập tức thấy trong lòng chết lặng.
Là ý gì? Đã đến nước này rồi còn không biết hối lỗi sao?
Một cơn giận bất ngờ ập tới như cuồng phong. Khung Tuấn hiếm khi bật ra một tiếng chửi thề đầy khiếm nhã. Hắn chống gối đứng dậy, tự mình đi tới giật lấy cây gậy sắt mới nung nóng xong, đoạn quay lại vung tay lên cao gom hết sức bình sinh đánh xuống.
“Vì sao ngang ngược cướp người?”
Gậy thứ mười ba.
“Vì sao ngông cuồng kháng chỉ?”
Mười bốn.
“Ngu xuẩn!”
Mười lăm.
“Làm càn!”
Mười sáu.
Khung Dực rên lên vài tiếng, cơ thể giật mạnh theo từng đợt gậy. Một ngụm máu to phun ra từ trong miệng rồi Nhị vương tử từ từ mất dần ý thức. Vết bỏng trên lưng giờ đây đã là một bãi máu thịt lẫn lộn, khi gậy đập vào còn làm bắn ra tung tóe, vấy lên cả áo Khung Tuấn.
“Chúng ta không còn chơi trò trốn tìm nữa!” Đại vương tử gầm lên cơ hồ lạc cả giọng.
“ĐỆ CÓ HIỂU KHÔNG?” Khung Tuấn gào to, điên cuồng giáng xuống một lúc hai gậy liền. Trò chơi khi còn bé giờ đây đã biến thành trò chơi vương quyền, đệ rốt cuộc có hiểu không?
Mà Khung Dực lúc này đã im lìm bất động.
Khung Tuấn dường như đã ý thức được mình vừa làm cái gì, chợt ngẩn người ra nhìn nhị đệ. Dường như đã biết, lại dường như mơ hồ không tin.
“Đại… Đại vương tử, thái y đến rồi đây!”
Ngoài cửa, Kỷ Phong không biết từ đâu chợt xông thẳng vào Hình ngục, tay còn đang lôi xềnh xệch thái y theo. Tên lính ban nãy vẫn còn chưa đuổi kịp.
Vừa bước lại gần nhìn thấy tình cảnh của Khung Dực, Kỷ Phong lập tức sững sờ rồi nhào tới.
“Không, không, Nhị vương tử, Thống lĩnh! Không!”
Người thân vệ bao năm, người bạn từ thuở thiếu niên ngang tàng cùng Khung Dực lớn lên, trải qua bao lần sinh tử giờ đây kêu lên từng tiếng nghẹn ngào, vô cùng thảm thiết, đau xé ruột xé gan như thể chính hắn là người vừa trải qua trận đòn đó.
“Đại vương tử, mấy gậy rồi? Mấy gậy??????”
Kỷ Phong khóc nức nở, tay vừa lay nhẹ Khung Dực vừa ngẩng lên nhìn Khung Tuấn.
Khung Tuấn lại như mơ màng, mãi sau mới đưa mắt nhìn Khung Dực rồi nhìn Kỷ Phong, run rẩy đáp:
“Mười… mười tám gậy.”
“Không!” Kỷ Phong lại bật khóc thành tiếng. Hắn chợt quỳ mọp xuống, đưa tay níu lấy vạt áo Khung Tuấn rồi liên tục dập đầu van xin:
“Thuộc hạ van ngài, Đại vương tử, ba gậy còn lại cho thuộc hạ chịu thay Thống lĩnh đi! Thuộc hạ van xin ngài. Còn đánh nữa… Thống lĩnh không bỏ mạng thì cũng tàn phế mất! Xin ngài, Đại vương tử ngài làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn!”
Khung Tuấn thẫn thờ hết nhìn Kỷ Phong rồi lại nhìn Khung Dực. Một cảm giác nong nóng, nhồn nhột chậm rãi bò xuống từ hốc mắt mình. Hắn đưa tay lên chạm vào rồi nhìn kỹ.
Nước mắt ư?
Đúng lúc này, Khung Dực đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê trên ghế đột nhiên thì thào mấy chữ đứt quãng. Khung Tuấn và Kỷ Phong đều giật mình nhào tới kê tai vào nghe cho rõ, thế nhưng giọng Khung Dực quá yếu lại quá khàn, Khung Tuấn nghe không ra được chữ nào.
Còn Kỷ Phong thì lại khóc nấc lên, tay bất lực lay lay nhẹ Khung Dực trong tuyệt vọng và xót xa.
“Đệ ấy… nói gì?” Khung Tuấn run run hỏi.
“Ngài… ấy… nói, hức, đại ca… đừng giận đệ.”
Giữa căn điện trống trải trong Hình ngục lạnh tanh lại nghe ra tiếng của vỏ bọc vỡ nát, của tường thành ầm ầm sụp đổ.
Đại vương tử của Đại Thương rốt cuộc ôm chặt lấy nhị đệ mình, òa khóc hu hu như đứa trẻ tám tuổi năm nào.