Vì vậy, mặc dù Dương Dạ không biết mức độ nghiêm trọng của trò đùa, nhưng chính Tuân Phong lại là người thực sự đâm một nhát vào tim Cố Lương.
Tuân Phong là chuyên gia tâm lý, nên đương nhiên hiểu được tâm lý của Cố Lương. Y nặng nề thở dài lần nữa, không còn cách nào khác đành phải nói với anh: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho thật tốt. Thấy cậu không sao, tôi cũng yên tâm rồi. Và… Tôi xin lỗi. Việc điều trị đã kết thúc, chúng ta đã không còn là mối quan hệ chuyên gia và bệnh nhân. Tôi đã hơi đi quá giới hạn. Tôi thật thiếu chuyện nghiệp.”
Cố Lương ý thức được y đang nói đến việc gì, chỉ cười cười, thở ra một hơi nói: “Không sao, tôi biết anh cũng lo lắng cho tôi. Hơn nữa anh cũng không nghĩ là tôi sẽ nghe lén.”
Cố Lương dùng hai từ “nghe lén”, xem như đã đưa một bậc thang cho Tuân Phong. Điều này cũng khiến cho Dương Dạ vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì Cố Lương từ trước đến nay đều miệng lưỡi gay gắt, không hề cố kỵ ai, nhưng hoá ra anh cũng biết nói những lời dịu dàng, chừa đường lui cho người khác.
Nhưng Dương Dạ lại nghĩ, nếu gia cảnh Cố Lương không tốt, vậy những kỹ năng này hẳn là kinh nghiệm anh đúc kết được sau khi lăn lộn trong xã hội vài năm.
Anh ta đương nhiên biết những luật lệ trong đời sống xã hội, cũng như những quy tắc xã giao ngầm của người trưởng thành. Chẳng qua, có lẽ là vì ở trong một trò chơi xa rời với thực tế này, nên Cố Lương cuối cùng đã giải phóng bản chất của mình ở một mức độ nào đó.
Dương Dạ đột nhiên nhận ra, có lẽ địa vị của hắn trong tim Cố Lương khác hoàn toàn với Tuân Phong. Mặc dù mọi người luôn nói rằng hận không thể gặp nhau sớm hơn, nhưng có lẽ đôi khi gặp nhau muộn hơn cũng là một loại may mắn.
–
Không lâu sau, Tuân Phong rời đi. Cố Lương nhìn y rời đi, quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Dương Dạ.
—— Có phải hắn có rất nhiều điều muốn hỏi mình hay không?
Ví dụ như là sao mình không thể xuống nước được, hay là mình bị bệnh tâm thần gì?
Lại ví dụ như có phải thi thoảng mình cũng lên cơn điên hay không?
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Cố Lương. Sau đó anh yên lặng chờ đợi Dương Dạ hỏi một câu nào đó trong số đó. Nhưng Cố Lương không ngờ là sau khi đợi một hồi lâu, hắn chỉ hỏi anh là: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Cố Lương nghe vậy, mí mắt rũ xuống, khóe miệng vô thức nhếch lên, không nhịn được cười ra tiếng. Trong nháy mắt đó, chính anh cũng thể giải thích nổi vì sao mình lại đột nhiên cười. Sau khi cười xong, Cố Lương nhìn Dương Dạ từ trên xuống dưới, hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, cậu là con nhà giàu… à không, cháu nhà giàu nhỉ? Một thiếu gia như cậu sao lại biết nấu ăn?”
Dương Dạ nói: “Tôi đã đi du học từ năm lớp 6, tới lúc lên cấp 3 mới quay về. Khi đó xung quanh tôi có mấy du học sinh đời sống rất lôi thôi, cứ đi chơi tối ngày, không học hành gì cả. Nhưng tôi rất tự hào vì đã giữ mình trong sạch trong vũng bùn đó…”
Cố Lương nhướng mày—— Chậc, chỉ hỏi tài nấu ăn của hắn, cuối cùng lại thành hắn tự khen bản thân mình.
Dương Dạ nói tiếp: “Lúc ở nước ngoài, tôi không quen ăn đồ Tây lắm, lại thấy các nhà hàng Trung Quốc bên này đều không chính thống, nên tôi đã tự học hỏi và tập nấu ăn.”
Cố Lương nhìn hắn, nói: “Từng đi du học, rồi từng nhập ngũ, trải nghiệm của cậu phong phú thật đấy.”
Dương Dạ cười nói: “Lúc tôi về nước là năm lớp 12, học và thi đại học trong vòng một năm của lớp 12, nhưng sau đó tôi bị ba tôi đổi nguyện vọng, vì thế tôi đã nhập ngũ trong cơn tức giận. Âu đó cũng là sự trùng hợp. Lúc đầu tôi không nghĩ đến việc nhập ngũ, nhưng do trước đây có người bạn của tôi muốn gia nhập quân đội, nên đã kéo tôi cùng đi báo danh. Cuối cùng cả hai chúng tôi đều được chọn.”
“Sau khi hoàn thành nghĩa vụ hai năm, tôi thi lại vào đại học. Vì vậy, tôi tốt nghiệp đại học muộn hơn hai năm so với đám bạn đồng trang lứa. Nhưng tôi vừa đi học, vừa vào công ty thực tập, cho nên cũng không tính là trễ.”
“À đúng rồi, mắt phải của tôi bị thương trong một lần làm nhiệm vụ, khiến thị lực của tôi bị tổn thương không thể phục hồi được. Trước đó, tôi vẫn đang cân nhắc có nên giải ngũ hay không, nhưng cuối cùng lại thành không thể không rút.”
Dương Dạ nhanh chóng kết thúc câu chuyện của mình và hỏi Cố Lương. “Còn anh thì sao? Sao lại nấu ăn tệ vậy?”
“Có lẽ là do di truyền chăng. Mẹ tôi nấu ăn không giỏi.”- Cố Lương nói.
Dương Dạ cười: “Không giỏi như nào?”
Cố Lương hỏi: “Nước máy kho tàu, cậu đã từng ăn chưa?”
“”Nước… kho cái gì?”
“Nước máy. Đun xì dầu, tương đậu với nước, chan với cơm ăn.”
Dương Dạ nghe vậy, thấy đau lòng cho anh—— Cố Lương đã sống ra sao trong những ngày đó?
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó. Tuy rằng tôi thuộc lớp bần dân, nhưng cũng không đến nỗi không có thịt mà ăn.”- Cố Lương nói, “Chỉ là mẹ tôi xào thịt hầm rau còn không ngon bằng món nước máy kho tàu đó.”
Dương Dạ: “…”
“Vì vậy tôi không hiểu vì sao đám cùng lớp lại chê căn tin trong trường. Với tôi, nó đã nấu ra món ăn ngon nhất trần đời. Hồi còn đi học, ngày nào tôi cũng ăn ở căn tin. Sau khi đi làm, vì công việc bận rộn nên tôi gần như ăn ngoài suốt Thỉnh thoảng có thời gian nghỉ ngơi thì tôi đặt đồ ăn về. Cho nên tôi không biết nấu ăn.”
Sau khi nói xong, anh ta đột nhiên im lặng. Dương Dạ nhìn anh, phát hiện nụ cười trên môi anh đang dần biến mất. Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ lặn xuống, sắc trời cùng sắc mặt của Cố Lương cũng dần tối sầm lại.
Dương Dạ nhìn Cố Lương một hồi, liền đi thắp nến lên. Trong tủ chỉ còn lại cây nên màu đỏ. Dương Dạ thắp nó trên bàn. Ánh lửa đỏ hồng, cuối cùng cũng nhuốm thêm chút sắc màu trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Lương.
Ánh mắt Cố Lương từ từ dời đến ngọn nến trên mặt bàn, yên lặng nhìn ngọn lửa phập phồng, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Rất nhiều năm về trước, bởi vì tôi đã làm sai chuyện, khiến một người phải tự sát.”
Trái tim Dương Dạ lập tức thắt lại. Hắn không vội tiếp lời, nghe Cố Lương nói tiếp: “Thật ra, trừ phi có tình huống bất ngờ như sóng to gió lớn, thì đại đa số những người tự tử ở nơi sóng yên biển lặng như sông hồ đều không thể chết được. Bởi vì con người có bản năng sinh tồn. Khi có người nhảy xuống nước, phổi sẽ bị tràn đầy nước, cơ thể phải chịu cảm giác đau đớn vô cùng, vì vậy cơ thể sẽ tự động làm cho con người ta nổi lên mặt nước. Đặc biệt là với những người biết bơi lội thì tự sát bằng cách này là rất khó.”
“Nhưng người đó thì không. Người đó đã nhảy sông với ba lô đựng đầy đá, quyết tâm muốn chết.”
“Người đó nhảy xuống hồ, cả người đều chìm xuống đáy hồ. Tôi đã lặn xuống đáy hồ, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể kéo người lên. Cuối cùng tôi hôn mê và được nhân viên ở khu du lịch tới cứu, còn người đó thì đã chết.”
Người này là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Vì sao lại tự sát vì Cố Lương?
Thất tình sao? Bị Cố Lương phản bội? Hay là tranh chấp tài sản?
Dương Dạ nghe đến đó, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Nhưng hắn một chữ cũng không hỏi. Bởi vì hắn biết đây là chuyện đã gây ra vết thương lòng rất lớn cho Cố Lương.
“Cô ấy khoảng 40 tuổi, trẻ hơn mẹ tôi một chút. Ngay sau đó, mẹ tôi cũng qua đời. Cái chết của họ không thể không liên quan tới tôi. Và sau đó tôi…”
Cố Lương hỏi Dương Dạ: “Cậu có biết PTSD là gì không?”
Dương Dạ nhíu mày: “Rối loạn căng thẳng sau chấn thương? Tôi có biết một ít. Khi còn đi lính, tôi có tham gia một số khoá học tâm lý. Nói thêm, có một chiến hữu đi cứu trợ động đất, đã tự tay đào ra rất nhiều thi thể, sau khi trở về thì hắn liền mắc bệnh này.”
“Ừm. Sau cái chết của người phụ nữ đó và mẹ tôi, tôi đã bị… trầm cảm, và PTSD. Đó là chuyện của nhiều năm trước đây, tôi giờ đã khỏi bệnh rồi. Chỉ là khi nãy cậu rơi xuống hồ, tôi không tìm thấy cậu, tình cảnh lúc đó khá giống với khi ấy, nên khiến tôi…”
Cố Lương nói tới đây, ánh mắt vừa dời sang chỗ khác, liền bắt gặp ánh nhìn của Dương Dạ: “Tôi muốn nói rằng tôi đã ổn rồi. Cho dù đó là vết thương trên tay hay bất cứ cái gì khác, tôi cũng đã lành hẳn.”
“Ừ, tôi hiểu. Anh không cần phải lo lắng. Anh đã bình phục rồi. Anh không có gì bất thường cả. Anh cũng giống như tất cả chúng tôi thôi.”- Dương Dạ cười với anh, “Anh không cần phải giải thích, tôi đều biết cả. Từ cái kịch bản sát đầu tiên, người bình tĩnh nhất vẫn là anh. Anh thậm chí còn đến căn phòng tối hai lần. Không ai giỏi hơn anh cả.”
Cố Lương: “…”
Cố Lương vô cùng bối rối trước lời khen ngợi của Dương Dạ.
Dương Dạ trịnh trọng hỏi anh: “Được rồi, chuyện cũng đã qua cả rồi. Câu hỏi quan trọng nhất bây giờ là tối nay ăn gì?”
Cố Lương suy nghĩ một chút: “Trừ nước máy kho tàu ra thì gì cũng được.”
Lúc Dương Dạ rời đi, Cố Lương vẫn trầm ngâm nhìn hắn. Dương Dạ hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó.
—— Cố Lương tò mò, tự hỏi vì sao mình không có hỏi về nội dung câu chuyện.
Nhưng Dương Dạ biết mình không thể hỏi, ít nhất là không thể hỏi ngay lúc này. Khi kịch bản đầu tiên kết thúc, hắn đã thăm dò hỏi Cố Lương có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn còn nhớ rõ sự đề phòng khi đó của anh. Khi Cố Lương chưa sẵn sàng, việc quan tâm và hỏi han quá mức sẽ khiến bức tường tự vệ trong lòng anh ngày càng cao và dày hơn.
Hơn nữa, phản ứng vừa rồi của tay chuyên gia tâm lý kia, Dương Dạ cũng nhìn thấy hết. Theo lý thuyết, các nhà tâm lý học thường sẽ rất gần gũi với bệnh nhân. Một số bệnh nhân thậm chí còn có tình cảm với chuyên gia. Vì khi chấp nhận trị liệu tâm lý, cho đến khi được chữa khỏi hoàn toàn, họ phải tin tưởng chuyên gia về thể chất lẫn tinh thần, thậm chí kể cho chuyên gia những trải nghiệm và suy nghĩ xấu hổ nhất của mình.
Nhưng Cố Lương thì khác. Chính vì chuyên gia biết tất cả mọi chuyện của anh, bao gồm cả những chuyện kinh khủng nhất đối với anh, nên bây giờ anh lại cảnh giác với cả chuyên gia tâm lý của mình.
Sự quan tâm của y đối với anh sẽ được anh hiểu thành—— Trong mắt chuyên gia tâm lý, mình vẫn luôn là một người bệnh, một người điên.
Vì vậy, anh sẽ không gần gũi với chuyên gia của mình. Theo góc nhìn của anh, ngay cả chuyên gia cũng không coi mình là một người bình thường, thì sao mình có thể làm bạn với y?
Kể từ đó, Dương Dạ không chỉ trực tiếp loại trừ được Tuân Phong, tình địch trong tưởng tượng, mà hắn còn hiểu thêm được một nguyên tắc—— Với một người nhạy cảm như Cố Lương, trừ phi anh ta hoàn toàn mở lòng với hắn, trừ phi hắn thực sự chiếm được trái tim anh, trừ phi cả hai đều sẵn sàng, chuẩn bị đầy đủ… thì dù có tò mò đến đâu, Dương Dạ quyết định không cố tìm hiểu quá khứ của anh nữa.
Đêm khuya, cơn mưa rào ập đến bất chợt. Nhưng cơn mưa vào cuối thu không vội vàng như mùa hè. Những giọt nước từ mái hiên từ từ rơi xuống, dày đặc, dinh dính.
Cố Lương không ngủ được. Anh nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ. Tiếng mưa rơi ồn ã một lần nữa gợi lên cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong lòng anh. Mưa, khiến cho anh liên tưởng đến nước, đến hồ, rồi đến người phụ nữ trung niên đã bị mình giết chết. Hô hấp của Cố Lương dần trở nên gấp gáp hơn, bả vai anh run lên. Anh nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, trở người lại liền thấy Dương Dạ đang say giấc ở bên trong.
Chiếc giường gỗ này quả thật rất lớn, cho nên khoảng cách giữa hai người không tính là gần. Điều kiện gia đình của Cố Lương khi anh còn nhỏ không tốt, đặc biệt là sau khi ba mẹ anh ly hôn, anh và mẹ phải sống nương nhờ dì út. Lúc đó Cố Lương và em họ đều cùng chen chúc trên một chiếc giường, nhưng anh đã quen với việc đó, hơn nữa cũng không nghĩ đến chuyện đồng tính, cho nên anh thực sự không cảm thấy gì cả.
Dù sao thì anh cũng không dùng Weibo, không đọc những câu chuyện nhảm nhí, nên ngay cả meme nhặt xà phòng anh cũng không hiểu.
Lúc này anh mới ý thức được, có lẽ sau khi biết được xu hướng tính dục của Dương Dạ, hoặc cũng có lẽ là do hôm nay anh bị ướt sũng cả người được hắn ôm chặt vào trong phòng, anh mới cảm thấy có chút xấu hổ. Anh nhìn chằm chằm Dương Dạ như vậy, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cố Lương vốn là thẳng nam sắt thép, luôn miệng nói rằng hai người ngủ như vậy thì có gì xấu hổ. Nhưng bây giờ anh có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Vẫn còn tới sáu ngày hai người chung giường chung gối. Nếu như anh đổi ý giữa chừng thì sẽ giống như anh có điều gì đó mờ ám.
Sau đó, Cố Lương bỗng nhận ra, sau khi nhìn Dương Dạ, đầu óc của anh bỗng chốc bị những suy nghĩ tào lao, liên quan đến điểm mù tri thức của anh, chiếm lấy. Thế nên những kí ức đáng sợ trong quá khứ nhất thời bị anh bỏ lại sau đầu.
Như vậy, nhìn chằm chằm Dương Dạ một hồi, Cố Lương nhắm mắt lại, cuối cùng bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mưa dần tạnh.
Đêm nay Cố Lương không có mộng.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời như sương, gió nhẹ nhàng thổi qua như nước.