Khương Tuyết Ninh cầm tay nàng, nghiêm nghị nói: “Nếu sau hai khắc, ta còn chưa về Ngưỡng Chỉ trai, xin Phương tiểu thư nhất định phải tới Phụng Thần Điện cứu ta!”
Phương Diệu thực không hiểu gì sất, vừa định nói “Ngươi trở lại tìm Tạ tiên sinh thì có thể gặp nguy hiểm gì mà cần ta đến ‘Cứu’ “, nhưng Khương Tuyết Ninh căn dặn xong câu này đã trực tiếp buông tay ra, kiên quyết quay người, bước nhanh trở lại!
Không đầy một lát liền lần nữa vòng qua tường cung, vào Phụng Thần Điện. Tạ Nguy lúc này đang xếp lại bài thi trên bàn, cùng ba vị tiên sinh khác nói mấy câu, định đi về hướng thiên điện, kết quả mới ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng trước cửa điện. Mấy vị tiên sinh cũng thấy, khẽ giật mình, chần chờ nhìn Tạ Nguy: “Tạ thiếu sư?” Tạ Nguy cũng không nghĩ Khương Tuyết Ninh dám quay lại. Hắn cười một tiếng với những người khác, nói: “Ta ở lại xử lý, mấy vị lão đại nhân đi trước đi, chờ ngày mai đến Hàn Lâm viện lại thương nghị nội dung dạy học cũng không muộn.”
Mấy vị tiên sinh vốn không định nhúng tay vào chuyện này, cũng chưa xem bài thi của Khương Tuyết Ninh, chỉ cho là nữ học sinh này bất bình vì thư đồng nào đó bị đánh rớt, trốn còn không kịp, nghe Tạ Nguy nói như vậy, đều nói một tiếng cáo từ, cùng nhau đi ra ngoài. Tạ Nguy khoát tay, nhóm cung nhân cũng đều lui ra.
Phụng Thần điện lúc trước còn có không ít người, lại lập tức yên tĩnh. Tạ Nguy mặc đạo bào trong điện nửa sáng nửa tối có mấy phần giống thần tiên, trên mặt bình tĩnh, chỉ nói: “Ninh nhị cô nương muốn hỏi chỉ sợ không phải bài thi của người khác, mà là bài thi của mình a?”
Khương Tuyết Ninh lo sợ đã lâu, đáy lòng có chút nóng nảy. Chuyện vào cung ngay từ đầu đã ngoài dự kiến của nàng. Đầu tiên là Yến Lâm chặn ngang một bước, nhờ Thẩm Chỉ Y trình tên nàng lên; sau đó Thẩm Chỉ Y đi giải quyết Lễ bộ, khiến nàng bị tuyển vào cung thư đồng, còn để nữ quan trong cung không gây khó dễ.
Đến Tạ Nguy, nàng vốn cho rằng còn có cơ hội xoay chuyển. Dù sao người này không nói những chuyện khác, nghiên cứu học vấn vốn nghiêm cẩn có tiếng. Nhưng không ngờ, nàng nộp một bài thi phản nghịch chữ viết như gà bới mà Tạ Nguy làm như không thấy cho nàng thi đạt!
Họ Tạ nghiên cứu học vấn phẩm hạnh kia đâu rồi?!
Đời này đang dần trở lại như quỹ đạo của đời trước, thầm phẫn nộ vì chính nàng bất lực không thể thay đổi, dần dần áp đảo sợ hãi của nàng với Tạ Nguy, cũng khiến nàng trong hoàn cảnh khốn đốn này, sinh ra mấy phần dũng khí đến chất vấn. Đang lúc Khương Tuyết Ninh đứng trong điện, gần như muốn ép hỏi, lãnh đạm nói: “Thế nhân đều nói Tạ tiên sinh như thánh nhân, nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, trừ yêu đàn ra chỉ yêu sách. Nhưng hôm nay Tuyết Ninh tự biết học thức nông cạn, bài thi cũng chỉ viết loạn. Tại sao người làm tốt hơn phải rời đi, còn ta thì ở lại?”
Tạ Nguy cười nhạt một tiếng: “Ninh nhị cô nương không giả vờ nữa rồi.”
Khương Tuyết Ninh không nói lời nào.
Tạ Nguy chỉ lấy bài thi của nàng từ trong xấp ra, đầu ngón tay run một cái mới khẽ đọc: “Tử nói: Thiên sinh đức vu dư, Hoàn Đồi kỳ như dư hà? Mời lấy chữ ‘Đức’ lập luận. Ninh nhị cô nương viết, Khổng thánh nhân, chữ “đức” cùng Hoàn Đồi vốn không liên quan, Hoàn Đồi không giết được Khổng thánh nhân, là do hắn vô dụng, đốn được cây không chém được người; Khổng thánh nhân có thể trốn, là Khổng thánh nhân cùng đệ tử đoán thời cơ nhanh, chạy cũng nhanh; vốn không có xu liên hệ nào với ‘Đức’, nên không thể lập luận. Lại viết, ai nói Hoàn Đồi không thể “xử” Khổng thánh nhân? Chém đầu, ngũ mã phanh thây, bào cách, đã đủ trị hắn. Hoặc đem Khổng thánh nhân rửa sạch xát muối, cho vào lồng hấp, ninh nhừ ra; hoặc đem Khổng thánh nhân ướp gia vị, thả vào chảo dầu, chiên lên vàng rộm…”
Giọng hắn cực kỳ êm tai. Chỉ là càng là êm tai, khi hắn bình tĩnh đọc lên càng là khiến người lạnh gáy.
“…” Khương Tuyết Ninh chợt nhận ra chút dũng khí lúc nãy đã tiêu biến đâu hết.
Tạ Nguy chưa từng dạy qua “Học sinh” khó giải quyết như thế, đọc xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú: “Ta đọc sách thánh hiền nhiều năm, lại không biết Khổng thánh nhân có bàn mười tám cách “xử” người như thế. Ninh nhị cô nương sao không viết luôn “ăn sống” vào? Đọc sách chưa chắc đã học được đạo lý gì, nhưng làm đồ ăn lại rất có tâm đắc.” Lời này rõ ràng có chút trào phúng.
Khương Tuyết Ninh nghe xong không thoải mái, vô thức liền phản bác: “Nói về chế biến thức ăn trước mặt Tạ tiên sinh, có khác gì múa —— ” Một chữ “Rìu” nghẹn lại trong họng, nàng đột nhiên thấy lạnh cả người từ dưới lòng bàn chân lên, dọc sống lưng lên gáy, khiến nàng rùng mình một cái!
Hỏng rồi… Lời này không được nói ra!
“…” Ngón tay Tạ Nguy cầm bài thi đột nhiên nắm chặt đến trắng bệch, nhưng chỉ một lát liền buông lỏng. Hắn chậm rãi đặt bài thi trở lại, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng nói: “Vốn tưởng rằng chuyện bốn năm trước, Ninh nhị cô nương đã quên, không ngờ vẫn còn nhớ kỹ.”
Toàn thân Khương Tuyết Ninh run rẩy, nàng rất muốn chạy, nhưng lý trí lại khống chế khiến nàng như bị đóng đinh lên sàn nhà, cố gắng trấn định nói: “Là Tuyết Ninh thất lễ, nhất thời nói bậy, xin tiên sinh thứ lỗi. Hôm nay Tuyết Ninh đến, thực sự chỉ muốn hỏi rõ chuyện bài thi, xin Tạ tiên sinh nói rõ nguyên do.”
Tạ Nguy cũng khách khí nói: ” Bài thi của Ninh nhị cô nương thực khác người bình thường, ý nghĩ có chút đột phá, thiên mã hành không. Nếu để cho tiên sinh khác trông thấy, tất không thể thi đạt. Nhưng Tạ mỗ bất tài, lại phát hiện Ninh nhị cô nương cũng đọc không ít sách.’Thất phu kiến nhục’ là từ « Lưu hầu luận », ‘Thất phu giận dữ máu phun năm bước’ lấy từ « Chiến Quốc sách », khuê trung cô nương bình thường cũng không đọc sách này. Dám nói Khổng thánh nhân nói hươu nói vượn, thì ra khả năng nói hươu nói vượn của Ninh nhị cô nương cũng không thấp.”
Trong lòng Khương Tuyết Ninh đã lạnh một nửa. Tạ Nguy cuốn xấp bài thi lại, nói: “Dù người đời nói gỗ mục không điêu khắc được, nhưng Tạ mỗ đã làm thầy dạy, cũng phải thử điêu khắc xem biết đâu lại thu được ngọc quý. Ninh nhị cô nương thấy thế nào?”
Kiếp trước, sau khi Khương Tuyết Ninh lên làm hoàng hậu, nhất là đoạn thời gian tranh đấu cùng Tiêu Xu, đích thực đã nghiêm túc đọc không ít sách, chỉ sợ mình tính toán sơ sót, bị người kéo từ trên bảo tọa hoàng hậu xuống. Dù là năm đó làm thư đồng cũng chưa từng khắc khổ như vậy. Người quen cũng không phát hiện lời nói của nàng có gì bất thường, nhưng trong bài thi lúc nãy, nàng không chút phòng bị dùng cái này làm luận cứ, để bác bỏ lời thánh nhân.
Nàng thật tình không biết, như Tạ Nguy nói, nữ nhi nhà bình thường ai lại đi đọc cái này?! Ánh mắt nàng nhất thời lấp lóe, vắt hết óc muốn tìm cái cớ thích hợp. Lại không nghĩ Tạ Nguy đã cầm xấp bài thi từ trên điện đi xuống. Lúc tới bên người nàng, bước chân thoáng dừng lại, nói: “Ngươi bây giờ đang nghĩ, tìm lý do như thế nào mới có thể thuyết phục Tạ mỗ, không để ngươi thi đạt, khỏi làm thư đồng, rời cung về phủ a?”
Khương Tuyết Ninh thấy hắn tới gần, không khỏi lui lại nửa bước.
Tạ Nguy lại cười lên: “Nếu như thế, thì không cần uổng phí công sức ở chỗ Tạ mỗ. Thứ nhất, mấy ngày trước lệnh tôn đã nhờ Tạ mỗ trong cung chiếu cố Ninh nhị cô nương nhiều hơn; thứ hai, Yến thế tử hôm qua đến chép đề thi, cũng xin Tạ mỗ từ tốn dạy bảo Ninh nhị cô nương; thứ ba, lời cổ nhân a, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (ăn quả nhớ kẻ trồng cây)…”
Khương Tuyết Ninh vô thức ngước mắt nhìn hắn. Nàng có dự cảm không ổn.
Tạ Nguy lãnh đạm nói: “Ninh nhị cô nương trúng tuyển thư đồng đã mấy ngày, lại chưa nghe nói sao? Danh sách vào cung làm thư đồng, tuy là do các nhà nộp lên, qua Lễ bộ chọn danh sách, cuối cùng phải đưa tới chỗ Tạ mỗ xem qua định đoạt xong, mới có thể phát xuống. Nói cách khác, tên của ngươi, sớm đã thông qua chỗ Tạ mỗ một lần.”
Nếu hắn không đồng ý… Bất luận tên người nào cũng có thể xóa đi! Lời nói này quả thực như sấm xét đánh xuống, trong nháy mắt làm Khương Tuyết Ninh nổ tung. Thế mà còn có phần của Tạ Nguy nữa!
Thế là lúc trước nghi hoặc “Đến cùng là ai khiến ta phải tiến cung” của nàng, triệt triệt để để được giải đáp, lại khiến nàng gần như sụp đổ —— Thì ra không phải “Ai khiến ta”, mà là “Mọi người khiến ta”. Suy nghĩ của Khương Tuyết Ninh nhất thời rối loạn. Nàng muốn chửi người.
Tạ Nguy lại lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt lướt qua mấy phần suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cười một tiếng: “Ngươi không muốn vào cung làm thư đồng như vậy, là sợ ta giết ngươi diệt khẩu?”