Cô hối hận, vì sao cô muốn tới nơi này? Vì sao muốn gặp gỡ Thương Viêm? Vì sao Thương Viêm lại tới thôn của cô để cho cô gặp gỡ?
“Đi thôi.” Hai chữ này là nói với Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng, y còn không đến nỗi dùng hai tên cấp dưới trung tâm này để hả giận. Dị năng cấp 3 làm cho Diễm Quân Ly có thể dễ dàng khống chế những dị năng giả cấp bậc cỏn con khác. Diễm Quân Ly vừa nói xong, Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng liền có thể khôi phục khống chế đối với thân thể của chính mình.
Hai người Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đứng lên, tự giác mà theo sau lưng Diễm Quân Ly, đối mặt với tình cảnh tàn nhẫn kia xem như không nghe không thấy. Bọn họ đều hiểu được năng lực của Diễm Quân Ly, nhưng bọn họ ai cũng không có cảm xúc quá cao hứng.
Ly thiếu gia, chính là ở bên cạnh nguy hiểm. (?)
…
Ở trong này trình diễn một hồi bi kịch, bất luận là ai cũng không thể tránh khỏi, cảnh tượng như thế mà không có bất kỳ tiếng kêu la thảm thiết nào khiến mọi thứ trở nên vô cùng quỷ dị, máu tươi chảy xuôi như muốn nhuộm đỏ cả mặt đất bóng loáng, bọn họ trợn to mắt, cho dù đã chết cũng không thể nào yên bình, thân thể bị xé rách, bị nhai nuốt, rồi từ từ biến mất.
Mà Thương Viêm bên này, một chút cũng không biết bởi vì mình mà làm cho đại BOSS tức giận điên cuồng như vậy, hiện tại cậu đang mải mê thu thập hạch tinh trên đường.
Nhớ lại, lúc trước cậu không thể nào ngờ được là Lưu Kết Đăng cư nhiên sẽ đem cậu đẩy xuống lầu, thời điểm cùng tang thi rơi xuống cậu đã nghĩ nhanh chóng tiến vào không gian hư vô, nhưng thanh âm của Công lược vừa sốt ruột lại vừa quyết đoán đã đánh gãy ý tưởng của Thương Viêm.
‹Không được vào không gian!› Thương Viêm đang rơi giữa không trung, nên cậu căn bản không có quá nhiều thời gian để tự hỏi, thanh âm của Công lược không cho phản kháng khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng trước giờ những gì Công lược nói đều vô cùng quan trọng.
Lúc này đại não của Thương Viêm không thể tự hỏi cho rõ ràng, vì thế Thương Viêm không tự chủ mà bắt đầu làm theo lời của Công lược.
Tang thi lót phía dưới cậu, cậu cũng không sợ bị tang thi áp đảo, miêu đao trong tay bị Thương Viêm thu hồi vào không gian, đổi lấy trên tay một cây súng tầm xa (*), cậu tìm đúng thời cơ phóng về phía trước, sau đó hai tay nắm chặt súng.
Nhưng thực hiển nhiên Thương Viêm là một kẻ không có ‘ánh sáng’ chiếu rọi, tuy rằng nhảy thành công, nhưng súng cũng do quá trình rơi mà tuột khỏi tay. May mắn là súng tầm xa bắn ra có lực chấn rất lớn, đủ để cho Thương Viêm xem như an toàn chấm đất, ít nhất không đứt tay đứt chân, nhưng nếu như có thể xem nhẹ đau nhức toàn thân thì càng tốt đẹp hơn.
[Vì mạng có vấn đề không tra baidu được, nên đoạn cây súng này Đào chém, mọi người đừng nghiên cứu quá kỹ :3]Đúng vậy, chân Thương Viêm bị tang thi cào trúng. Tuy rằng đầu bị đập xuống đất, tang thi đã ngưng hoạt động, nhưng móng vuốt sắc nhọn kia cũng không có nghỉ việc, cứ như vậy Thương Viêm thực may mắn rơi thẳng vào cái móng vuốt kia, hung hăng mà bị cào rách da.
‹Không thể để cho người khác nhìn thấy miệng vết thương!› Tiếng nói sốt ruột vang lên, lần đầu tiên thanh âm của Công lược không có trấn định, Thương Viêm đau đến cắn răng nghe Công lược nói thì cả kinh, nhanh chóng nhìn xung quanh. Nguyên bản có rất nhiều người ở lầu một, hiện tại bởi do tang thi tụ họp mà mọi người đã tản ra hết.
Thương Viêm không nghĩ nhiều như vậy, cho dù trên đùi đau đớn khiến cậu rơi vào trạng thái thống khổ, tuyến lệ tự giác hoạt động mà bắt đầu phân bố chất lỏng, nhưng thanh âm của Công lược khó có được lải nhải liên tục như lúc này, làm cậu muốn không coi trọng cũng không được.
‹Hệ thống miễn dịch đang bắt đầu bài trừ bệnh độc› May mắn cậu đã để cho hệ thống đem hạch tinh mà tự động chạy chương trình miễn dịch, không cần lo lắng vấn đề bị nhiễm.
Thương Viêm chịu đựng đau nhức, kiểm tra xem buồng vệ sinh có an toàn hay không, khi chẳng phát hiện thấy tang thi thì mới khóa cửa, do đó cậu đã bỏ qua Diễm Quân Ly đang chạy xuống…
Thương Viêm ngã ngồi dưới đất, cẩn thận mà cởi giày ra, bộ vị bị thương của cậu là bắp chân, lúc này nhìn thấy miệng vết thương thì Thương Viêm mới phát hiện có chuyện khác thường.
Quần của cậu bị xé rách thì không sai, trên đùi cảm thấy đau đớn cũng không sai, nhưng vì sao lại không thấy vết máu, Thương Viêm xé bỏ ống quần trên đùi. Bởi vì va chạm vào miệng vết thương, Thương Viêm đau đến chết đi sống lại.
Nhìn thấy miệng vết thương, Thương Viêm rốt cục hiểu được nguyên nhân tại sao nơi bị rách lại không chảy máu. Trên miệng vết thương vốn ra nên chảy máu xuống thì cư nhiên lại không có, chất lỏng vừa chảy ra đã tạo thành những điểm ánh sáng rồi tan biến mất, lưu lại một miệng vết thương kim loại, giống như là đồ vật rỉ sét bị cắt ra.
Loại cảm giác này khiến Thương Viêm dường như phát hiện ra được bản thân là người máy, vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy sợ hãi.
‹Đây là hiện tượng bình thường, ngươi không giống với người bình thường khác. Việc này cứ mặc kệ đi, không cần lo, dù sao cũng bởi vì như vậy mà chẳng sợ bị bệnh độc lây lan hay bị mất máu mà chết, hơn nữa ngươi không cần lo lắng miệng vết thương bởi vì động tác quá lớn mà rách to thêm, trừ phi ngươi lại bị một thương tổn khác đè lên nó›.
Nghe được giọng điệu mau mau đến đây cảm kích ta của hệ thống, Thương Viêm cũng không cảm thấy hoài nghi. Cậu cẩn thận nghĩ lại thì thấy công năng này xem ra không tồi, ít nhất có thể làm đảm bảo tánh mạng của cậu tăng cao thêm được vài phần, bất quá nếu như có thể bài trừ luôn đau đớn thì tốt quá.
Còn Công lược ở một bên nói cái gì cũng thật tốt. Bởi vì Thương Viêm không thể thấy được biểu tình của anh ta cho nên cậu không biết lúc này Công lược có bao nhiêu là mâu thuẫn, đương nhiên biểu tình của hệ thống vẫn luôn lải nhải kia cũng không khá hơn chút nào.
Cái này tuy rằng coi như là đảm bảo sinh mệnh, nhưng như vậy chẳng khác nào đem Thương Viêm cùng thế giới này chia lìa, khiến Thương Viêm lấy tư cách là một người ngoài mà tồn tại.
Đây là một dấu hiệu, là một chứng minh… Thương Viêm không thuộc về thế giới này.
‹Trình tự chữa khỏi khởi động, chữa khỏi bắt đầu, tiêu trừ hạch tinh: 1›. Thương Viêm vừa mới tiêu hóa xong sự thật bản thân sẽ không có máu, trong đầu lại là một sự việc xa lạ khác được mở ra.
Cậu đang mải suy xét xem nên làm sao xử lý miệng vết thương, trình tự đã lập tức nhảy ra hỗ trợ.