Thắp hương bái Phật, lòng thành là quan trọng nhất, đến càng sớm dĩ nhiên càng có thể bày tỏ lòng thành. Phật gia gia, Bồ Tát tỷ tỷ vừa thức giấc, ngửi được mùi hương của nén nhang đầu tiên, dĩ nhiên là ấn tượng sâu sắc, cho nên cho dù là phân tích từ góc độ con người, hay là phân tích từ góc độ Phật giáo thì nén nhang đầu tiên đều vô cùng quan trọng.
Mà Cửu Đăng hòa thượng kia cũng coi như là làm việc cẩn thận, trời còn chưa sáng thì đã đến đại điện, tụng kinh niệm Phật.
Nhìn đi, một chuyến này của chúng ta cũng không dễ lăn lộn như vậy!
Hàn Nghệ rất cảm động nha!
Hàn Nghệ và Tiểu Dã mua mỗi người ba nén nhang, lẫn vào đại điện. Đừng nhìn Hàn Nghệ chưa từng tin thần Phật, nhưng vừa tiến vào đại điện, tròng mắt liền đảo quanh khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Một lát sau, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên những tượng Phật kia, lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Không bao lâu sau, trong đỉnh lớn ngoài cửa đã cắm đầy nhang nến.
Đây đều là tiền nha!
Phải, dân chúng bây giờ đều không giàu có, nhưng quý ở chỗ số lượng rất nhiều, tích tiểu thành đại.
“Phương trượng, phương trượng.”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng kêu gấp gáp.
Đến rồi! Hàn Nghệ nghe được thanh âm này, âm thầm vui vẻ.
Mọi người trong ngoài đại điện đều nhao nhao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một hòa thượng trung niên mặc tăng phục màu tối vội vàng chạy vào trong điện, vừa chạy vừa thở hổn hển kêu lên: “Phương trượng, phương trượng, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cửu Đăng hòa thượng đang tụng kinh niệm Phật, nghe thấy có người hét lớn thì nhìn ra ngoài, nhìn thấy một hòa thượng mặc tăng phục màu tối thì không khỏi cau mày lại, phàm là người mặc tăng phục màu tối thật ra đều là tạp dịch của Thiên Tế Tự, chuyên làm những việc như giặt rửa, đổ bồn cầu, trồng rau, địa vị cực kỳ ti tiện. Tên hạ nhân Phật môn ngươi lại đám chạy đến đây trong thời điểm kiếm tiền hoàng kim này, không phải là thành tâm đến quấy rối sao.
Đi ra ngoài điện, trầm giọng nói: “Tư Ngộ, lão nạp thường dạy ngươi, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, hành sự phải cẩn thận, ngươi thân là người trong Phật môn, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì.”
Hòa thượng tên là Tư Ngộ thở dốc nói: “Phương trượng, phương trượng, ngài mau đến đất trồng đất trồng…”
“Đất trồng?”
Cửu Đăng hòa thượng nghi ngờ nói: “Bên đất trồng làm sao hả?”
Tư Ngộ vẫn đang há miệng thở dốc, nhìn ra được là vừa rồi ông ta chạy rất vội.
Cái tên nói chuyện chỉ một nửa này thật sự nên mang ra ngoài bắn chết.
Đừng nói là Cửu Đăng, ngay cả thiện nam tín nữ bên cạnh đều vô cùng tò mò nhìn Tư Ngộ.
“Ngươi nói mau lên!”
Vẻ mặt Cửu Đăng hòa thượng lộ vẻ giận dữ.
Tư Ngộ vội vàng ngậm miệng, nuốt một hơi mới nói: “Bên đất trồng mọc ra Bồ Tát.”
Trong tự miếu lập tức xôn xao!
“Ngươi nói cái gì?”
Cửu Đăng hòa thượng cảm thấy hình như hai tai mình đang từ từ thoái hóa mà nghe nhầm.
Tư Ngộ lại nói: “Bên đất trồng mọc ra Bồ Tát.”
Sau khi Cửu Đăng hòa thượng xác nhận mình không nghe nhầm thì chìm mày: “Sáng tinh mơ mà ngươi đang nói bậy gì đó.”
“Là… là thật.”
Tư Ngộ nói: “Trong đất trồng mọc ra Bồ Tát, trong một đêm…trong một đêm đã mọc ra nửa cái đầu.”
Ông ta hoa tay múa chân miêu tả sinh động.
Cửu Đăng hòa thượng hoang mang nhìn ông ta, nói: “Ngươi nói là thật?”
“Cực kỳ chính xác, đệ tử sao dám lừa gạt phương trượng.”
Sắc mặt Tư Ngộ gấp gáp nói: “Sáng nay đệ tử và Tư Minh chuẩn bị đến đất trồng tưới nước, nhưng đột nhiên phát hiện có một tảng đá lớn ở trên đất trồng, nhưng đợi khi chúng ta đi qua nhìn thì phát hiện là đầu tượng Bồ Tát, còn đẩy một gốc rau xanh lên. Bây giờ Tư Minh vẫn đang canh chừng ở đó, phương trượng đến nhìn thì biết ngay.”
“Ai ôi!”
“A!”
Không ít người nghe đến đó thì phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hàn Nghệ trốn trong đám người đột nhiên xoay xoay cái cổ, đếm qua hoạt động cả đêm không ngủ ngon giấc, cổ có chút ê buốt, ánh mắt trước sau vẫn nhìn Cửu Đăng hòa thượng.
Cửu Đăng hòa thượng nghe thấy chuyện lạ mà Tư Ngộ này kể, trong lòng càng ngạc nhiên, nói: “Được, bây giờ lão nạp qua đó với ngươi. Nếu ngươi nói không đúng sự thật, lão nạp nhất định không buông tha cho ngươi.”
“Phương trượng đại sư, chúng ta…”
Một đám thiện nam tính nữ lại chộn rộn rục rịch.
Cửu Đăng hòa thượng hành lễ nói: “Nếu các vị thí chủ nguyện ý thì có thể cùng đi với lão nạp.”
Chuyện hiếm có như vậy, cho dù Cửu Đăng không cho bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ đi nha!
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi chùa.
Hàn Nghệ nhìn theo bóng lưng Cửu Đăng hòa thượng, khóe miệng nở nụ cười như có như không, thầm nói, vừa bước ra ngoài thì chính là vạn kiếp bất phục nha!