Anh ta ngồi xuống trước, lịch sự lên tiếng.
“Cảm ơn anh.” Cả hai người họ đồng thanh trả lời.
“Tôi là Tuấn Khải, và đây là Hòa An. Chúng tôi tin rằng anh biết rõ lý do chúng tôi xin một cuộc hẹn với anh ngày hôm nay.” Tuấn Khải ngồi đối diện nhìn thẳng vào mắt anh ta thành thật nói.
“Tôi đã nghe qua.” Anh ta bình thản rót nước từ bình trà trên bàn lần lượt vào ly của mình rồi sang hai ly đối diện.
“Vậy không làm mất thời gian, tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề.”
Tuấn Khải sau đó lấy từ trong cặp ra bản tóm tắt sơ lược về ý tưởng và đề xuất hợp tác trình bày một cách tỉ mỉ dưới cái nhìn cực kỳ tập trung đến từ Hòa An lẫn David. Thái độ của anh ta ngày hôm nay cực kỳ khác với những ngày trước.
Hòa An ở bên cũng không có ý muốn cắt ngang nên chỉ im lặng lắng nghe. David ban đầu có vẻ như không mang nhiều cảm xúc nhưng càng về sau càng tập trung.
Họ ngồi trao đổi hơn một giờ đồng hồ. Lúc Hòa An và Tuấn Khải ra về cũng đã hơn hai giờ ba mươi. David không có vẻ như là muốn từ chối, nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức về chuyện hợp tác. Họ có để lại thông tin liên lạc và tài liệu chi tiết rồi ra về.
“Anh nghĩ anh ta sẽ đồng ý chứ?” Hòa An đi bên cạnh hỏi.
“Tầm tám mươi phần trăm.” Tuấn Khải nghiêm túc khẳng định.
Hòa An cực kỳ bất ngờ với câu trả lời này nhưng cũng không hỏi gì nhiều thêm.
Tối đó Hòa An cũng như mọi ngày đi sang làm báo cáo tổng kết trong phòng của Tuấn Khải. Mở cửa cho Hòa An xong là Tuấn Khải liền quay lại vị trí laptop đang mở sáng đèn. Đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung làm việc.
Bước vòng qua ngồi bên cạnh Tuấn Khải lấy máy tính của mình ra và cũng nghiêm túc gõ gõ. Thi thoảng cũng có liếc sang nhìn, từ lúc trở về sau cuộc hẹn chiều nay đến giờ thái độ của anh ta đặc biệt khác.
“Tôi đi vệ sinh. Cậu giúp tôi thống kê lại số liệu đang làm dỡ bên này.” Tuấn Khải đứng dậy quay người đi.
Âm thanh đóng cửa nhà vệ sinh vừa phát lên thì đột nhiên tất cả đèn trong phòng nói tắt liền tắt hết. Chỉ có hai chiếc máy tính còn sáng. Ngay lúc đó Hòa An nghe Tuấn Khải kêu lên một tiếng hoảng hốt, kèm theo đó là âm thanh vật gì đó rớt xuống sàn. Hòa An ngay lập tức mở đèn led điện thoại đứng lên đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
“Này, mất điện rồi. Anh có sao không, tôi nghe tiếng đồ vật vỡ.” Hòa An một tay cầm điện thoại một tay gõ cửa. Bên trong chắc chắn có người nhưng không hề nghe được một tiếng trả lời nào khiến anh cực kỳ lo lắng.
“Này, này anh vẫn còn ở đó chứ? Trả lời tôi đi.” Hòa An liên tục đập cửa. Lúc đưa tay vào vặn chốt thì phát hiện ra cửa không khóa. Không nghĩ nhiều liền mở cửa chiếu đèn vào trong.
Hòa An ngẩn người khi nhìn thấy thân ảnh của Tuấn Khải đang co ro gần như run rẩy phía góc tường. Bên cạnh có một ly nước dùng để súc miệng vỡ nát trên sàn. Cảnh tượng này dù cho nghĩ Hòa An cũng không nghĩ sẽ ứng lên một người đạo mạo như anh ta.