Ông ta còn chưa nói xong, hai mắt trừng lớn, giọng nói cũng đột nhiên im bặt.
Cửa phòng ông ta, hơn mười người ngã xuống, tất cả đều là vệ sĩ phụ trách an toàn gia độc, những người này là ông ta tốn một cái giá lớn, tìm từ các nước về..
Nhưng hôm nay trừ một bóng người quen thuộc, một bóng người lạ lẫm đang đứng, những người khác đều ngã xuống đất không dậy nổi.
“Là cái tên phế vật này!” Vẻ mặt ông cụ Tần vô cùng khó coi.
Dương Chấn từng bước đi về phía ông cụ Tần, Mã Tuân thì đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào những người vệ sĩ kia.
Vù!
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, Dương Chấn lập xuất hiện hiện trước mặt ông cụ Thần, nắm lấy cổ họng của ông ta.
Ông cụ Tần lập tức thay đổi sắc mặt, hô hấp gần như dừng lại.
“Nếu như Tần Yên xảy ra chuyện, tôi sẽ diệt hết nhà họ Tần mấy người!” Dương Chấn mang theo sát ý nói.
Lời nói vừa dứt, Dương Chấn vung tay lên, cơ thể ông cụ Tần như diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất cách đó mấy mét.
“Khụ… Khụ…”
Ông cụ Tần lập tức ho khan kịch liệt.
Tất cả người ở nhà họ Tần đều trợn mắt há mồm, ngay cả người già cũng không tha sao?
“Cậu, cậu cũng dám đụng đến tôi!” Gương mặt ông cụ Tần ngập tràn lửa giận.
Bịch! Bịch! Bịch!
Dương Chấn bước từng bước đến trước mặt ông ta, lập tức nhấc chân lên, trực tiếp hạ xuống lồng ngực ông cụ Tần: “Động vào ông? Tôi còn dám giết ông, tin không?”
Lời nói Dương Chấn rơi xuống, một lực lớn truyền đến, ông cụ Tần chỉ cảm thấy ở lồng ngực của mình có chút mờ mịt, cho đến lúc này, ông ta mới ý thức được, Dương Chấn thật sự dám giết ông ta.
“Bây giờ gọi điện thoại cho Tần Luân, mang Tần Yên về, trong 10 phút, nếu như tôi còn không thấy người, ông cứ đợi nhặt xác anh ta đi!” Dương Chấn ném ra một câu, lập tức buông lỏng chân.
Mặc dù anh rất muốn giết ông già này, nhưng dù sao ông ta cũng là ông nội của Tần Nhã.
“Cái tên phế vật này, mày dám động vào một ngón tay của con trai tao xem?” Một người phụ nữ trung niên đột nhiên hò hét với Dương Chấn
Lông mày Dương Chấn nhíu lại: “Vả miệng!”
“Bốp!”
Lời nói vừa dứt, ngay sau đó một cái tát thanh thúy vang lên, mọi người ở nhà họ Tần còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Mã Tuân tát bay người phụ nữ kia.
Mã Tuân theo Dương Chấn chinh chiến sa trường, thực lực mạnh mẽ đến mức nào, một cái tát hạ xuống, người phụ nữ kia ngất đi
Xung quanh tĩnh lặng!
Dương Chấn vừa mới động thủ với một lão già 70 tuổi, bây giờ thủ hạ của anh lại động thủ với một người phụ nữ, không chút lưu tình.
Bọn họ không biết là, dù là Dương Chấn hay là Mã Tuân, cũng chỉ là dùng một chút lực
“Còn 9 phút!” Dương Chấn quét mắt qua cổ tay nhìn ông cụ Tân đần ra nói.
Ông cụ Tần cuối cùng cũng hiểu, Dương Chấn cũng không nói đùa với ông ta, cả người run rẩy, hai tay run run bấm điện thoại.
“Rốt cuộc mày làm gì với Tần Yên? Trong vòng 9 phút, nếu như không thể mang nó hoàn hảo không tổn hao quay về, mày cứ chờ chết đi!” Tần Luân vừa nhận điện thoại, đã nghe được tiếng hầm hừ phẫn nộ của ông cụ Tần.
Hắn cắn răng nói ra: “Ông nội, con lập tức sẽ hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho con, nhưng Tàn Yên vẫn không thể rời đi được.”
“Khốn nạn! Tao lệnh cho mày, lập tức mang Tần Yên về!” Ông cụ Tần mặc dù không biết Tần Luân là gì, nhưng nghe lời Tần Luân nói, là ông ta biết, tình cảnh của Tần Yên nhất định rất nguy hiểm.
Hành động của Dương Chấn ở gia tộc, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tưởng của ông ta, ông ta biết, một khi Tần Yên gặp chuyện không may, đừng nói gia tộc bị diệt rồi, thậm chí ngay cả ông ta, cũng sẽ bị giết.
Trong lòng ông ta có một loại cảm giác sợ hãi bay lên, ông ta đột nhiên có cảm giác như nằm mơ, người đàn ông trước mắt, thật sự vẫn là đứa con rể phế vật kia sao?
Tần Luân cắn răng nói ra: “Ông nội, Tần Yên đang ở Số 1 Công Quán, cho dù là máy bay, trong 9 phút, cũng không thể về được, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành rồi, ông nội ông đừng quan tâm, con sẽ khiến ông hài lòng.”
Nói xong, Tần Luân trực tiếp cúp điện thoại.
“Alo! Alo! Alo!” Ông cụ Tần gọi mấy tiếng, nhưng không có gì đáp lại.
“Xem ra, cháu trai của ông đúng là chê bản mệnh quá dài rồi, nếu như vậy, tôi sẽ tiễn anh ta một đoạn đường.” Trong mắt Dương Chấn hiện ra một tia sát ý bén nhọn.
Ông cụ Tần lập tức quá sợ hãi, vội vàng nói: “Dương Chấn, không được, cầu cậu tha cho nó một lần.”
Ông ta thật sự luống cuống, mặc dù hạ tối hậu thư với Tần Luân, nếu như không thể giải quyết nguy cơ của nhà họ Tần, sẽ không để anh ta quay về, nhưng Tần Luân cuối cùng vẫn là cháu trai duy nhất của ông ta.
Ông ta chỉ có một người con trai, chính là cha Tần Luân, nhưng mà đã tai nạn xe cộ chết nhiều năm trước, mà Tần Đại Quang chỉ là con riêng mà vợ ông ta mang đến, không có quan hệ máu mủ gì với ông ta.
Hôm nay cả nhà họ Tần, cũng chỉ có Tần Luân là cháu dòng chính, nếu như anh ta chết, hương khói nhà họ Tần hoàn toàn bị chặt đứt.
Ông ta có thể cảm giác được, Dương Chấn thật sự muốn giết Tần Luân.
“Vậy tốt nhất ông nên cầu nguyện, Tần Yên không xảy ra chuyện gì!” Dương Chấn lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
“Đợi chút!”
Ông cụ Tần như nhớ ra cái gì, vội vàng nói: “Tần Luân nói, Tần Yên ở Số 1 Công Quán, từ đây đến đó, bình thường cần 20 phút, nhưng bây giờ là buổi tối, trên đường cũng không có nhiều xe, nếu như tốc độ nhanh, trong vòng 10 phút, thật sự có thể đuổi kịp.”
“Mã Tuân, lái xe!” Dương Chấn nghe vậy, vội vàng nói với Mã Tuân
Một chiếc Phaeton màu đen, giống như một tia chớp đen, điên cuồng chạy vào trong đường cái.
Quãng đường vốn cần 20 phút, Mã Tuân chỉ dùng 8 phút đã đến.
“Két!”
Lốp xe điên cuồng ma sát trên đường, xe xoay một cái, vững vàng dừng ở cửa ra vào Số 1 Công Quán.