Một con rắn vảy đen u ám quấn quanh cánh tay bà lão. Hai chiếc răng nanh lấp lánh trong đêm đen, một đôi mắt híp lại nhìn Đường Tuấn, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ hãi tiểu ra quần, nhưng vẻ mặt của Đường Tuấn vẫn như thường. Anh lấy con cổ trùng trong cơ thể Khổng Ngọc Lan là để thu hút bà lão.
“Cổ nữ dân tộc Mèo sao?” Đường Tuấn hỏi. Khóe mắt anh nhìn qua chai thủy tinh trên bàn, con cổ trùng trong chai đã không còn nữa.
“Cổ nữ? Ha ha, lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy cái tên này.” Bà lão cười khẩy, lộ ra hàm răng đã rụng gần hết khiến nụ cười của bà trông càng kinh hãi.
“Chàng trai, cậu không biết rằng phá hỏng việc tốt của người khác sẽ bị quả báo sao?” Bà lão sờ vào xác con rắn đen và nói nhỏ.
“Chuyện tốt? Dùng cổ giết người cũng là chuyện tốt.” Đường Tuấn cười khẩy “Cách nhìn nhận cuộc sống của dân tộc Mèo các người bị chó ăn rồi sao?”
“Chàng trai, cậu muốn tìm cái chết sao! Tôi ở dân tộc Mèo hành động như thế nào, cậu chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa thì biết gì mà nói.” Bà lão tức giận quát mắng: “Đầu tiên là làm tổn thương con cổ trùng của tôi, giờ còn dám xúc phạm dân tộc Mèo của tôi. Cha mẹ cậu đã dạy cậu như vậy sao? Linh Phương tôi sẽ dạy cậu thay cha mẹ cậu.” Vốn dĩ bà lão tưởng rằng người bắt cổ trùng là người tài giỏi, nhưng không ngờ lại là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, vì vậy đã tự cho rằng là do thầy giáo hoặc bậc cha chú sau lưng người thanh niên trả này ra tay.
Nói xong, cơ thể của bà lão di chuyển. Đừng xem bà ta đã quá già, nhưng mà di chuyển nhanh hơn người bình thường gấp ba lần. Cùng lúc đó, con rắn độc màu đen cũng lao tới cổ Đường Tuấn, miệng há ra, hai chiếc răng nanh rất đáng sợ.
Trong căn phòng hẹp chưa đầy hai mươi mét vuông, thậm chí Đường Tuấn không có chỗ để lùi lại. Tuy nhiên, anh không sợ hãi chút nào, một cây ngân màu bạc trong tay đột ngột bắn ra, mục tiêu chính là vị trí bảy tấc của con rắn đen. Đồng thời, trên tay anh di chuyển chân khí đánh về phía lão bà.
Xì xì!
“Đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu anh ta thực sự quay về nhà họ Đường, mình cũng có công thừa hưởng xứng đáng. Đến lúc đó mấy đời hưởng cũng chẳng hết.” Trong đầu của Ngô Nam Bình toàn suy nghĩ gì đâu, anh ta không còn nỗi buồn ‘bị trúng độc’ thậm chí coi đây là một cơ hội tốt.
Lúc này, điện thoại của Ngô Nam Bình vang lên.
“Có chuyện gì sao?” Ngô Nam Bình nghiêm nghị nói.
“Ông chủ, cậu chủ Tề đang ở phòng đặt riêng đập phá mọi thứ, nói rằng ông chủ lập tức cút sang đây gặp ngài ấy, cho ngài ấy một lời giải thích.” Một giọng nói hoảng hốt phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
Sắc mặt của Ngô Nam Bình lập tức trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi.” Anh ta cũng là một người có sĩ diện, bây giờ Tề Hưng thật sự đến tìm anh, chuyện này đối với anh không khác gì bị sỉ nhục!
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cầm điện thoại trong tay, Ngô Nam Bình tức giận nói: “Ngay cậu chủ nhà họ Đường cũng dám đắc tội, để xem cậu chủ Tề có thể nhảy nhót được bao lâu?” Bây giờ mà còn không biết, thật là nực cười. Tôi sẽ cố nhịn anh một thời gian, đừng để rơi vào tay tôi nếu họ của anh là Tề.”