Mặt quốc sư ngẩn cả ra, cái đáp án này có được quá mức dễ dàng, dễ dàng đến mức hắn có chút không thể tin được. Nhưng Bùi Huyền Trì đã nói chắc chắn như thế, cũng không giống như đang lừa hắn. Quốc sư có hơi nghĩ không thông, không biết nên tin hay không tin. Cân nhắc một lát, quốc sư chắp tay nói: “Vi thần cảm tạ Vương gia.”
Biết được Tùy Bình bị giấu ở đâu, quốc sư lập tức hành lễ cáo lui, vội vàng rời đi.
Vân Lạc Đình nghiêng đầu: “Meo meo?”
Bùi Huyền Trì từ lâu đã an bài tất cả mọi thứ thỏa đáng: “Không cần lo lắng, Tùy Bình giao cho quốc sư cũng vô dụng.”
“Meo ~” nghe hắn nói như vậy, Vân Lạc Đình liền yên tâm.
Bùi Huyền Trì đặt chén trà xuống, nói: “Ta qua thư phòng đọc sách, ngươi đi cùng với ta, hay là trở về nghỉ ngơi trước?”
Vân Lạc Đình nâng vuốt mèo đặt trong lòng bàn tay hắn, tất nhiên là đi cùng với ngươi.
Bùi Huyền Trì gật đầu, bế mèo nhỏ lên, xoay người bước vào trong bóng tối.
– —
Đầu mùa đông, tuyết rơi suốt một đêm. Tuyết tích một tầng dày trên mặt đất, ban ngày tuyết có ngừng rơi một lúc, nhưng không được bao lâu tuyết lại giống như lông ngỗng tiếp tục rơi xuống.
Bùi Huyền Trì vốn tính hôm nay đi huyện Đỉnh Đông, lại thấy tuyết rơi dày cản trở đường đi, cũng không ra cửa được, đành ở trong Vương phủ không có đi ra ngoài.
Vân Lạc Đình ngồi xổm trên cái bàn bên cửa sổ, tuyết rơi xuống đọng trên bệ cửa không ít. Cậu lặng lẽ ngước mắt nhìn Bùi Huyền Trì, thấy hắn không có chú ý tới mình, liền thật cẩn thận vươn móng vuốt, chụp một chân vào trong đống tuyết đọng trên cửa sổ. Lúc nâng bàn chân lên, trên nền tuyết có thêm một dấu vuốt mèo. Vân Lạc Đình nhất móng vuốt lên, đổi một chỗ khác tiếp tục nghịch tuyết.
Tuyết trong sân đã cao đến đầu gối, người hầu đã quét ra một con đường để đi, nhưng bởi vì tuyết vẫn còn tiếp tục rơi, con đường mới quét ra không bao lâu đã bị tuyết rơi lấp lại. Nhìn qua mềm mịn như bông, bộ dáng vô cùng đẹp mắt.
Vân Lạc Đình giật giật móng vuốt, bước lên phía trước một bước.
Bùi Huyền Trì tuy không thể tự mình đi huyện Đỉnh Đông, nhưng đã hạ lệnh cho con rối đi tìm hiểu tình huống. Án muối huyện Đỉnh Đông liên luỵ đến rất nhiều người, vì hoàng đế chưa yêu cầu thời hạn, nên Bùi Huyền Trì cũng không vội, chậm rãi điều tra.
Tu vi của hắn đã khôi phục được ba phần, không cần đợi con rối trở về đứng trước mặt hắn báo cáo. Hắn chỉ cần dùng linh thức là có thể biết được con rối nhìn thấy nghe thấy được những gì. Bùi Huyền Trì xoa trán, thu hồi thần thức, rồi nhìn về phía mèo nhỏ bên cửa sổ. Nhìn như thế này, mèo trắng nhỏ giống như hợp nhất với cảnh tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Bạch sợ lạnh, nhưng lại cực kỳ cảm thấy hứng thú với tuyết, lúc hắn thả con rối ra, Tiểu Bạch đã ngồi xổm ở chỗ kia, lâu như vậy cũng không thấy cậu quay lại. Nhìn động tác cẩn thận dùng móng vuốt nghịch tuyết của mèo nhỏ, đôi mắt Bùi Huyền Trì tràn đầy ý cười ôn hoà, sau đó hắn lại thấy, mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn đứng dậy.
Bùi Huyền Trì mỉn cười: “Tiểu……”. Truyện Xuyên Không
Lời còn chưa dứt, thân ảnh màu trắng kia đã thẳng tắp nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu Bạch!”
Vân Lạc Đình nhảy vào trong tuyết, trên nền tuyết trắng lập tức có thêm một cái hố. Lông trên người cậu rất dày, nên cũng cảm thấy không quá lạnh, sau khi tuyết rơi cũng không tính là lạnh, nhưng lúc rơi xuống đống tuyết thật sự là lạnh đến mức không nói thành lời.
Vân Lạc Đình nghe thấy âm thanh, dừng lại bàn chân đang cào tuyết, xoay người lại ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng bị mà va vào đôi mắt Bùi Huyền Trì.
Vân Lạc Đình: “……”
Mới vừa nhảy xuống đã bị phát hiện. Thấy Bùi Huyền Trì không nói câu nào, Vân Lạc Đình cong cong đôi mắt, giả ngu kêu lên: “Meooo ~”
Bùi Huyền Trì vươn tay: “Qua đây.”
Vân Lạc Đình rung rung bộ lông, chống chân lên tường đứng thẳng dậy.
Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ tới gần, rồi vỗ rơi lớp tuyết đọng trên lông cậu. Hai chân mèo nhỏ đều bị lạnh, đệm thịt cũng không có độ ấm.
Bùi Huyền Trì đóng cửa sổ: “Có lạnh hay không?”
“Meo meo ~” có hơi lạnh.
Vân Lạc Đình lắc lắc cái đuôi, cậu cảm thấy có thể ra ngoài chạy một vòng.
Bùi Huyền Trì dùng cả hai tay giữ chặt đôi chân nhỏ của cậu ôm vào trong lòng: “Mấy ngày trước trời lạnh không muốn ra cửa, vậy mà tuyết vừa ngừng rơi một cái liền muốn chạy ra ngoài.”
Vừa rồi lực chú ý của cậu đều ở trên tuyết, cũng không cảm thấy lạnh lắm, bây giờ cậu ngồi đợi ở trong phòng vậy mà lại cảm thấy lạnh. Một chút tuyết đọng trên lông có chút không xong, sau khi nó tan chảy làm cả bộ lông cậu bị dính ướt.
Bùi Huyền Trì rót cho cậu một ly sữa bò ấm, lấy khăn giúp mèo nhỏ lau lông.
Vân Lạc Đình thành thật dựa vào trong lồng ngực hắn, uống sữa bò.
Buổi chiều, Hạ Dục Cẩn qua.
Nghe được động tĩnh phía bên kia cửa, Vân Lạc Đình ngẩng đầu nhìn.
“Đang bận à?” Hạ Dục Cẩn đặt rổ điểm tâm xuống: “Chỗ này là do mẫu thân kêu ta mang qua, vẫn còn ấm.”
Hạ Dục Cẩn thở dài: “Hôm qua, ta về nhà nói với mẫu thân là hôm nay muốn qua tìm ngươi nói chuyện. Lúc nhìn thấy tuyết rơi, ta vốn định qua mấy ngày nữa tuyết tan rồi mới qua tìm ngươi. Ai ngờ mẫu thân không cho, nói cái gì cũng muốn hôm nay ta mang đồ qua cho ngươi.”
Bùi Huyền Trì hỏi: “Tìm ta có việc?”
Vẻ mặt Hạ Dục Cẩn bất đắc dĩ: “Còn không phải là do vụ buôn muối đó sao. Hoàng đế cũng không tăng số người giúp ngươi, ta liền chủ động xin ra trận, giúp ngươi xử lý một ít việc vặt.”
Cũng không biết hoàng đế đang nghĩ cái gì, thánh chỉ phong Vương còn chưa hạ. Trên tay Bùi Huyền Trì cũng không có người để dùng, vậy mà lại giao phó một việc lớn, đắc tội với nhiều người như vậy cho hắn.
“Không vội.” Hạ Dục Cẩn kéo cái ghế dựa qua ngồi xuống: “Hôm qua quốc sư dâng sớ lên hoàng đế, thỉnh thu hồi chức quan quốc sư, nói muốn đi vân du tứ hải, không muốn can thiệp việc triều chính nữa, việc này ngươi có biết không?”
Bùi Huyền Trì: “Biết.”
Quốc sư hiện tại là người giữ chức vị này lâu nhất, mấy vị quốc sư trước đều chết trước năm mười tám tuổi. Danh vọng của hắn khá cao, hắn không đảm đương chức quốc sư này nữa, người không biết nội tình bên trong nhất định sẽ hỏi nhiều. Hơn nữa việc này có người cố ý lan truyền ra, nên không ít người biết.
Hạ Dục Cẩn cười nói: “Nghe nói vài ngày trước quốc sư cầm lệnh bài vào cung cầu kiến hoàng đế, rồi sau đó cùng bệ hạ đi Điện Phong Hoa, cũng không biết là thật là giả.”
Bùi Huyền Trì gãi cổ mèo nhỏ: “Thật giả không quan trọng, bọn họ bị việc vặt quấn thân là chuyện tốt.”
Hạ Dục Cẩn tán đồng nói: “Đúng vậy.”
Vân Lạc Đình vốn nghiêm túc nghe hai người bọn họ nói chuyện. Nhưng một lát sau, cậu lại cảm thấy người mình có hơi nóng, cậu nghĩ có thể là do vừa rồi bên ngoài quá lạnh, cho nên mới cảm thấy bên trong phòng nóng hơn. Nhưng khi cậu nhìn thấy mặt trời lặn rồi, mà loại cảm giác này vẫn chưa hết đi, ngược lại càng nghiêm trọng.
Vân Lạc Đình hắt xì, giơ móng vuốt túm cổ áo Bùi Huyền Trì, đầu hơi choáng váng, bên trong đôi mắt mèo màu lam nhạt còn có một tầng hơi nước, cậu ấm ức kêu: “Meo……”
A Trì, ta chóng mặt.