Thời Gia Hoan sợ là đánh chết cậu luôn mất.
Thẩm Nhất Thành nghênh ngang vào phòng Thời Hạ, ngồi lên giường cô.
Thời Hạ thò đầu ra nhìn ra ngoài cửa, ban công nhà cô cách ban công nhà Thẩm Nhất Thành hơn 2m, ở giữa chỉ có một chỗ có thể để chân được, lá gan của thằng nhãi này cũng to thật đấy.
Thời Hạ trở về phòng, thấy người nào đó đã nửa nằm nửa ngồi trên giường cô rồi, “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Nhất Thành liếc cô, “Qua an ủi cậu chút mà cậu thái độ gì thế?”
Thời Hạ túm ghế ngồi xuống, nhìn người đang nằm trên giường, “Được rồi, tớ chuẩn bị xong rồi đấy, cậu an ủi đi.”
Thẩm Nhất Thành, “…”
Đêm khuya ở tiểu khu rất yên tĩnh, không khí trong phòng cũng tĩnh lặng như thế, người nằm trên giường, hai tay gối đầu, không e dè gì nhìn người đang ngồi trên ghế lau tóc.
Trong không gian còn vương vấn mùi sữa tắm hoa hồng.
Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ cảm thấy mùi sữa tắm thơm cả, nhưng hôm nay cậu lại không nhịn được ngửi thêm vài cái.
Thẩm Nhất Thành ngồi dậy, nắm lấy tay Thời Hạ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bầm trên mu bàn tay cô.
Hai vết máu bầm cùng nằm một bên, cũng chẳng nghiêm trọng gì, ngay cả Thời Gia Hoan cũng không nhận ra nhưng Thẩm Nhất Thành lại nhớ mãi không quên.
Thẩm Nhất Thành móc một tuýp thuốc mỡ trong túi ra, bóp một ít lên mu bàn tay Thời Hạ, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Trước đây cậu từng đánh nhau với Hoa Huy à?” Thời Hạ mở lời.
Thẩm Nhất Thành, “Tôi một mình đánh cậu ta thì không gọi là đánh nhau được.”
Thời Hạ, “…”
Cậu là đại lão, cậu giỏi!
Thẩm Nhất Thành cứ cầm tay cô xoa xoa bóp bóp cả buổi không chịu buông, Thời Hạ nhịn không được rút về, Thẩm Nhất Thành lại nắm chặt lại, nói tiếp, “Hôm nay có bị sợ không?”
Hiếm khi giọng điệu của Thẩm Nhất Thành nghiêm túc được như vậy, Thời Hạ bất ngờ, lắc đầu, “Tôi nói không có thì cậu có thấy nghi ngờ không?”
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn cô, “Sao lại nghĩ tôi sẽ nghi ngờ?”
Thời Hạ im lặng trong chốc lát, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thay đổi rất nhiều à?”
“Nhiều lắm à?” Thẩm Nhất Thành nhăn mặt nhíu mày, “Không có mà, ở trong lòng tôi, cậu lúc nào cũng kiên nghị, quả cảm, nhìn xa trông rộng, thông minh, gặp chuyện không run sợ, tự nhiên hào sảng.”
Thẩm Nhất Thành thế mà lại khen cô, Thời Hạ lấy tay kia đếm đếm, một hai ba bốn năm sáu….
Thẩm Nhất thành dùng tận 6 từ liền để khen cô, mà từ nào cũng là từ hay hết,
Thời Hạ hơi do dự, “….Cậu thấy từ đâu vậy?” Đến cô còn không biết cô có nhiều ưu điểm đến thế cơ đấy.
Thẩm Nhất Thành nhìn ánh mắt đầy chân thành của co, “Từ lần cậu mặt không thèm đổi sắc mà vu oan cho tôi, ưu điểm đấy của cậu đã nằm trong lòng tôi rồi, vĩnh viễn bất diệt.”
Thời Hạ, “…”
Quả nhiên, đừng bao giờ kì vọng quá lớn vào Thẩm Nhất Thành!
Thẩm Nhất Thành không khỏi cúi đầu cười, Thời Hạ thoạt nhìn có vẻ giống một cô gái ngoan ngoãn, nhưng thật ra…
Cuộc đời cô quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp chuyện gì bất trắc, nên có chút không quan tâm sự đời, không có ham muốn gì cả, cho nên mới thoạt nhìn nhu thuận mà thôi.
Đến lúc thực sự gặp chuyện, cái tính kì quặc trong xương tủy cô sẽ lộ ra không trật phát nào.
Kiểu tính cách này đối với cậu là sự hấp dẫn trí mạng.
Thời Hạ bực mình gạt tay của Thẩm Nhất Thành ra, cuối cùng là không khống chế được sức mạnh hoang dã của bản thân, cầm gối trên giường lên đánh cậu.
Vừa đấm vừa đá lại thêm nghiến răng cắn lợi mà trút giận, Thời Hạ ngồi xuống ghế thở hổn hển, Thẩm Nhất Thành mà có thù oán với ai cũng chẳng cần thiết phải động tay động chân làm gì, chỉ dùng miệng không cũng đủ làm người ta tức chết luôn rồi. . truyện teen hay
“Hạ Hạ sao thế? Bố nghe trong phòng con có tiếng động.” Thời Gia Hoan bỗng nhiên gõ cửa.
Thời Hạ hơi kinh ngạc, vội nói, “Không có gì đâu bố, hồi nãy con thu dọn ít đồ đạc, không cẩn thận làm rơi đồ xuống đất ấy mà.”
“Ừ, thế con đi nghỉ sớm đi nhé, đừng ngủ muộn quá đấy.”
“Con biết rồi bố, bố cũng đi ngủ sớm đi.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Thời Gia Hoan, Thời Hạ mới thở phào một hơi, cô lại túm người đang giả chết trên giường cô lôi dậy, “Đi ra ngoài, ra ngoài ra ngoài ra ngoài!!!!!”
Thẩm Nhất Thành đi đi ra phía ban công, Thời Hạ túm cậu kéo lại, “Không được trèo ban công, bố tớ ngủ rồi, cậu đi cửa chính mà ra.”
Thẩm Nhất Thành không phản đối, bước tới cửa phong ngủ, tay vừa chạm lên khó cửa, đột nhiên nhớ ra gì dấy, quay đầu nhìn Thời Hạ, “Cậu mặc kín mít như thế, chắc là do không mặc gì bên trong đúng không?”
Từ lúc cậu vào tới giờ, Thời Hạ khóa cái áo khoác đông kín mít lên, hơn nửa đêm trong phòng nhà mình rồi còn mặc áo khoác dày như thế làm gì?
Thời Hạ đỏ mặt, cái tên này suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh gì trong đầu thế hả!
Thời Hạ vô cảm xúc, “Cậu có muốn nhìn thử không?”
Mặt Thẩm Nhất Thành hồng lên theo đúng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng chạy trối chết.
Thời Hạ đóng cửa phòng, cô dù gì cũng là người trả qua muôn sóng nghìn gió, làm sao mà bị tên nhóc mới mọc lông ghẹo được cơ chứ!