“Hả?” Vương Lộ An hơi sửng sốt, “Sao thế học sinh giỏi?”
“Để tôi giảng một đề cho cậu.”
“?”
Vương Lộ An không khỏi bất ngờ trước sự ưu ái này, tung tăng chạy tới.
Trần Cảnh Thâm viết đề lên tờ giấy nháp.
Dụ Phồn vốn không quan tâm, nhưng lúc Trần Cảnh Thâm đọc đề lên, có hơn một nửa số chữ trong câu hỏi là bài mà cậu đang mắc kẹt vừa mới khép lại.
?
Trùng hợp vậy sao?
Cậu ngờ vực nhìn Trần Cảnh Thâm, sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.
Trần Cảnh Thâm giảng cực kì chi tiết, thậm chí mỗi công thức còn nhắc lại một lần. Dụ Phồn ném kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nghe.
Giờ thì cậu hiểu tại sao Vương Lộ An thích nhờ Trần Cảnh Thâm giảng bài rồi.
Ban đầu Vương Lộ An nghe rất chăm chú, nghe một hồi bỗng thấy sai sai, cậu ta định mở miệng mấy đều bị lời giảng giải của Trần Cảnh Thâm chặn họng.
Vì vậy cậu ta đành phải chờ đối phương nói xong mới yếu ớt ý kiến: “Không phải, học sinh giỏi… tôi biết làm đề này mà.”
Trần Cảnh Thâm kẹp bút, nhướng mày: “Vậy à?”
“Đúng vậy, câu này dễ mà, từ lúc trước tôi đã biết làm rồi!”
“Ồ.” Liếc mắt sang thấy người bên cạnh đang lén lút ghi chép không ngừng, Trần Cảnh Thâm nói, “Vậy thì cậu giỏi lắm.”
Tối đó, Dụ Phồn giấu [Chim yếu cần bay trước] trong áo khoác đồng phục, đem về nhà.
Cậu tắm rửa qua loa, hiếm khi nào lại ngồi vào bàn học.
Dụ Phồn đã không còn nhớ lần cuối cùng cậu khêu đèn ngồi học là khi nào, sau năm lớp tám, cậu không còn mang bài tập về nhà bao giờ nữa.
Cậu mở sách vở, lật trang tiếp theo bắt đầu đọc.
Mười phút sau, cậu bực bội vò tóc.
Dù sách bài tập này có đơn giản đến cỡ nào cũng không gánh nổi kiến thức bật cả gốc của cậu. Mấy trang đầu còn bình thường, càng về sau càng mất nhiều thời gian hơn.
Tuần sau thi giữa kì rồi, với cái tiến độ này thì còn lâu mới kịp…
Nước đến chân mới nhảy thì có ích gì không?
Dụ Phồn cầm bút, bỗng thấy mông lung.
Với cái nền tảng kiến thức bằng hạt mè của cậu, dù có cố gắng nữa cũng khó có thể đạt được một con điểm đẹp mắt, chứ không thì lấy đâu ra nhiều học sinh bị môn toán ép điên đến vậy…
Cậu cảm thấy có khi tìm cách khác ngăn Trang Phóng Cầm lại còn khả thi hơn là học tập.
Hay là thôi đi.
Dụ Phồn ném bút xuống, vừa định gập vở lại ——
Có tiếng “Zzz”, điện thoại trên bàn hơi rung lên.
Theo sau đó là mấy tiếng kêu vang lên liên tục.
Dụ Phồn dựa ra sau, vắt chéo chân trên ghế, bút cài sau tai, cầm điện thoại lên bấm mở.
Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu mấy video.
Gì đây? Dụ Phồn nhướng mày, do dự bấm vào.
Trong hình là một quyển sách bài tập đang mở, chính là [Chim yếu cần bay trước] trong tay cậu đây, trang được mở ra cũng là trang cậu đang dừng lại.
Trần Cảnh Thâm cầm bút, khoanh tròn một bài trong sách.
Bởi vì một tay đang cầm điện thoại nên vòng tròn trông cũng chỉ tàm tạm.
“Bây giờ nền tảng của cậu thấp, rất dễ kéo điểm lên. Chỉ cần chịu cố gắng, về cơ bản vẫn có thể cải thiện hơn phần nào.”
Khu dân cư cũ vào ban đêm văng vẳng tiếng chơi mạt chược và tiếng trẻ con khóc la.
Giọng nói trầm thấp mà trong sạch của Trần Cảnh Thâm vang trong phòng, dường như tạp âm ngoài cửa sổ đã bay đi thật xa, “Kiến thức này chỉ cần làm mấy bài này là ổn. Nối điểm A với điểm E, có một đường phụ ở đây…”
Dụ Phồn trầm mặc nghe một lúc rồi mới lấy bút gác trên tai xuống, đưa bút chậm rì theo giọng nói của người kia.
Sau khi nghe hết từng video cộng thêm thời gian tạm dừng giữa chừng rồi phát lại, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Dụ Phồn lướt xuống tin nhắn cuối cùng của Trần Cảnh Thâm.
[S: Gửi nhầm người.]Đã gửi 54 phút trước.
Dụ Phồn ngừng bút, nhắn trả lời “?”.
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.
[S: Định gửi cho Vương Lộ An.] [–: ?][–: Không phải Vương Lộ An dùng bản nâng cao à?] [S: Ừ, lấy nhầm cả sách phụ đạo.] [–: …]Dụ Phồn trợn mắt gõ ra câu “Cậu bị ngốc à?”, vừa định gửi đi thì phía đối diện lại gửi tới một đoạn video nữa.
Trong video, Phồn Phồn cọ mạnh vào tay Trần Cảnh Thâm, có vẻ như Trần Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế, năm ngón tay gập lại gãi gãi cho nó, lơ đãng hỏi: “Sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?”
Phồn Phồn: “Gâu!”
“Nhưng tao không dắt được mày đi.”
“Gâu?”
“Anh trai lần trước à? Cậu ấy không rảnh dắt mày đi đâu.”
“Gâu gâu…”
Trần Cảnh Thâm ừm một tiếng: “Biết rồi, tao sẽ hỏi thử cậu ấy giúp mày.”
Video kết thúc.
[S: Đây mới là cái muốn gửi cậu.]Dụ Phồn cầm khăn lông vắt trên vai che mặt xoa xoa mũi, chẳng rõ vì cớ gì mà khóe môi cong cong lên, sau đó ngón cái nhấn lên màn hình.[–: Cậu bị ngốc à?]
–
Tiết tự học hôm sau, Dụ Phồn lại lén lút lấy [Chim yếu cần bay trước] ra.
Làm xong một trang đề, đến bài cuối cùng, cậu áp dụng mấy công thức vào mà không ra.
Hình như trong video tối qua Trần Cảnh Thâm gửi không có dạng đề này?
Cậu cau mày, theo bản năng quay đầu sang: “Bài này ——”
Thôi xong.
Bỏ mẹ.
Trần Cảnh Thâm quay đầu sang chạm mắt cậu. Giờ phút này, Dụ Phồn không biết nên đi tiêu hủy quyển sách hay nên đánh Trần Cảnh Thâm mất trí nhớ.
Trong khi cậu đương do dự, Trần Cảnh Thâm đã cất bài thi trên bàn mình đi rất tự nhiên.
“Lấy ra đây tôi xem.”
“…”
Mẹ nó.
Không phải chỉ hỏi một bài thôi sao? Có gì mà phải ngại?
Vả lại không phải vốn dĩ quyển sách này là thù lao nhờ cậu dắt chó giúp à?
Dụ Phồn liếm môi, nhấc cánh tay chắn ngang giữa hai người bọn họ ra: “Ờm…”
Lúc nghe giảng, Dụ Phồn sẽ vô thức cắn ngón tay cái.
Trần Cảnh Thâm giảng xong đề này, cậu theo bản năng định hỏi thêm câu nữa, song lại bị một tiếng gõ cửa xen ngang.
Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa lớp, nói: “Các em, tiết tự học sau cô qua lấy [Trần tình biểu] ra học thuộc nhé.”
Cả lớp rền rĩ kêu than.
“Cô ơi, giờ này cô bảo học thuộc là sao ạ?” Vương Lộ An lập tức hỏi, “Có phải thi giữa kì vào bài này không?”
“Đừng nói linh tinh.” Giáo viên ngữ văn nói, “Đây là một nội dung ôn thi học kì quan trọng, mau học đi.”
Giáo viên văn vừa rời đi, học sinh trong lớp lập tức có hành động.
Mọi người cất hết đồ đạc vào ngăn kéo, sau đó lấy sách giáo khoa ngữ văn ra.
Trần Cảnh Thâm lại nhìn về phía bạn cùng bàn của mình: “Hiểu chưa?”
Dụ Phồn hơi sửng sốt, hoàn hồn: “Ờm… Hiểu rồi.”
Dường như sự xấu hổ khi nãy đã bay biến hết.
Bấy giờ Dụ Phồn mới nhớ thi giữa kì không chỉ có mỗi môn của Phóng Cầm mà còn cả vật lý, ngữ văn, tiếng Anh… đều quá sức cậu.
Cậu cất [Chim yếu cần bay trước] đi, cũng lấy sách giáo khoa ngữ văn ra theo mọi người, lật tìm [Trần tình biểu].
Vì để học thuộc nhanh, mọi người xung quanh đều mở miệng đọc thành tiếng, tràng âm thanh líu ríu đè lên nhau nghe như đang tụng kinh.
Thế nên dù cậu có đọc theo cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Dụ Phồn gần như đọc bài bằng giọng hơi: “Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu… Lưu…” (Lên năm bốn tuổi, cậu ép mẹ đi bước nữa.)
Lưu gì đây?
Từ này đọc như thế nào??
Tra Baidu xong, Dụ Phồn lặp lại đoạn đó gần nửa tiết, vật lộn mãi mới đọc trôi chảy được một đoạn ngắn ngủn.
Dụ Phồn cố gắng kìm nén cơn tức giận bởi bài văn ngôn(*) này, đọc tiếp, “Đãi phụng thánh triều, mộc dục thanh hóa. Tiền thái thủ thần…” (Chờ phụng thánh triều, tắm gội chay sạch, quan thái thú trước là Quỳ xét thần làm Hiếu liêm.)
(1)
Thần cái gì?
Mẹ nó, thế này thì ai mà học thuộc được??
Dụ Phồn vò đầu bứt tai lấy điện thoại ra định tra Baidu tiếp, bỗng liếc mắt sang phát hiện Trần Cảnh Thâm đang nhìn mình, thậm chí còn đang cười.
Đôi mắt hẹp dài khẽ cong, nét cười rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng lặng lẽ.
Dụ Phồn ngẩn ra nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu… cười cái đéo gì?”
“Không có gì.” Trần Cảnh Thâm nghiêm mặt, nhanh chóng thu ánh mắt về. Vài giây sau, hắn lại nhìn sang, đuôi mắt vương nét cười còn sót.
“Nghĩ đến chuyện sau này vẫn được ngồi cạnh cậu tiếp lại thấy rất hạnh phúc.”
“…”
Giáo viên ngữ văn lại bước vào lớp, Dụ Phồn nắm sách giáo khoa, hồi lâu sau mới quay đầu về.
Những con chữ vẫn chi chít trên mặt sách, đầu óc Dụ Phồn tắc nghẽn, đoạn thứ hai đọc mãi không trôi, quyết định đọc lại từ đầu.
Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu… Lưu…
Lưu cái gì?
Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm có độc rồi.