– Em không ổn sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói chị biết đi.
Bây giờ anh đâu còn đủ bình tĩnh hay tâm trạng để kể lể, tâm sự với cô về chuyện đã xảy ra, thứ anh muốn lúc này là được thỏa mãn.
Tần Lãng không trả lời, anh như con hổ đói chỉ muốn vồ lấy cô, bất thình lình hôn lên chiếc cổ trắng ngần, bàn tay tranh thủ mở từng cúc áo trên người cô. Ninh Mịch hốt hoảng vội phản kháng, nhưng tay cô đang bị trói chặt, bây giờ cô mới nhận định rõ tính nghiêm trọng của sự việc, anh thật sự bị điên rồi, hệt như người mất trí, ngoài việc đen tối kia ra thì chẳng thể nghĩ được gì khác nữa.
– Dừng lại đi, đừng mà…
Cô chắc chắn anh đã gặp chuyện gì đó, nhìn biểu hiện lẫn hành động mất kiềm chế của anh, hoàn toàn không giống với một người tỉnh táo. Trong lúc đầu óc mụ mị, những chiếc cúc áo rắc rối khiến anh muốn bốc hỏa vì chẳng đủ kiên nhẫn. Bàn tay nam tính không ngần ngại xé toạc chiếc áo trên người cô.
– Đừng, em điên rồi!
Sự việc đã đi xa ngoài tầm kiểm soát, cô hốt hoảng, mặt tái đi vì quá sốc. Ninh Mịch lập tức vùng vẫy, vì tay đang bị trói nên cô đã dùng chân để phản kháng.
Ninh Mịch co chân rồi dùng đầu gối tấn công vào bụng anh. Nhưng có một điều cô chẳng hay hề hay biết, thật ra Tần Lãng rất giỏi võ, cũng giống như cô, anh đã học võ từ khi còn nhỏ.
Cứ nghĩ một phát sẽ đá trúng, nhưng không ngờ anh đã kịp thấy cô ra đòn mà dùng cánh tay rắn chắn chặn lại. Trong lúc cô vẫn chưa kịp định thần, Tần Lãng chẳng chút chần chừ, nhanh chóng luồn tay dưới chân cô rồi bất chợt nhấc người cô lên, vác gọn trên vai và thẳng bước tiến đến chiếc bàn nằm ở góc tường.
Anh đặt cô nằm lên bàn, do thèm khát nên chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Cô ê ẩm cả lưng vì sự thô bạo của anh, chiếc áo bên ngoài đã bị xé toạc, để lộ nội y lấp lóa bên trong khiến cô xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, hôm nay “em trai” đã thật sự hóa sói, hành động cưỡng đoạt vô cùng đáng sợ.
Ninh Mịch vẫn chưa chịu khuất phục, cô cố cử động hai cánh tay với hy vọng nới lỏng dây trói, đồng thời gắng sức ngồi dậy. Nhưng Tần Lãng nhanh tay đè vai cô xuống mà giữ chặt, lúc này Ninh Mịch đã rất bực mình, cô hét lên:
– Mau bỏ ra.
Anh chẳng những không buông tha mà ngược lại còn chạm tay vào lưng quần của cô, muốn cởi cúc quần để tiến xa hơn. Ninh Mịch liên tục vùng vẫy và đạp chân tứ tung hòng ngăn chặn hành động xấu từ anh:
– Bỏ ra, dừng lại đi, em không thể làm những chuyện như vậy!
Lúc này tai anh khác nào bị điếc, Tần Lãng như thể không nghe thấy, thao tác càng nhanh hơn. Anh túm lấy hai chân cô, lạnh lùng tách hai chân thon dài rồi xen vào đứng giữa, bây giờ dù cô có muốn đá anh cũng không thể.