Nhìn gương mặt Thác Bạt trở lên đỏ ửng, Trầm Lăng nuốt nước bọt, trái tim không ngừng cuồng dã, là nam nhân thì đều chịu không nổi sự mê hoặc của động vật, lại còn là loại hoạt sắc sinh hương như Thác Bạt.
Thứ bên dưới nổi lên phản ứng mãnh liệt, các ngón tay dị động tập kích lên thân thể Thác Bạt, tinh tế phác thảo những vòng tròn, lướt ra sau khiêu khích khiến cơ thể Thác Bạt giật giật.
Không thể phủ nhận Trầm Lăng cao cơ hơn Thác Bạt, Trầm Lăng sớm đã qua cái tuổi nếm phải ham muốn, hắn tự nhiên nhận thức được sự tra tấn về *** sẽ mang lại kết quả gì, mang một nụ cười xấu xa, cúi đầu xuống đậu đỏ đầy quyến rũ, nhẹ nhàng mút lấy, ngón tay xoắn lại.
Chạm tới cái thứ gì đó đang cứng lên, ảo não trong đáy mắt chợt loé lên rồi biến mất, mặt lãnh nghiêm, không nói gì cảm thụ cái thứ bên dưới da thú của Thác bạt, đen cứng, cực lớn
Mang theo tâm tình muốn hả giận, bóp mạnh một cái, thoả mãn nhìn gương mặt của Thác Bạt trong nháy mắt đen sì lại, thiết! Có gì mà lớn chứ, hắn cũng giống vậy thôi.
Đĩnh khởi một chút, ngón tay lạnh lẽo rơi xuống dũng đạo đằng sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua, nhạy cảm nhận thấy thân thể Thác Bạt run rẩy, ngón tay thử đụng vào xung quanh phần nếp uốn.
Khẽ liếm đôi môi khô khốc, nhìn Thác Bạt dưới thân giãy dụa, trong mắt hiện lên một tia áy náy, tên thú nhân này đến cả *** cũng không biết, hắn làm thế này liệu có quá phận quá hay không.
Thác Bạt không ngừng cúi đầu nức nở, thanh âm yếu ớt mang theo sự không biết phải làm gì, thân thể giãy dụa sát lại gần Trầm Lăng, khát cầu cảm thụ càng nhiều, nhưng như thế nào cũng không đủ để thư giải dị trạng của thân thể, há mồm hung hắn cắn lấy Trầm Lăng, thân thể run rẩy trong nháy mắt đem Trầm Lăng đặt ở dưới thân, lực đạo thô lỗ khẳng cắn Trầm Lăng, bàn tay to vuốt loan lên người Trầm Lăng, chà xát liên tục, không biết phải làm sao để phát tiết những cảm giác kì lạ này
“Muốn, ta muốn, ta phải làm như thế nào? Nói cho ta biết, nói cho ta biết có được hay không.”
Nhãn thần hung ác nham hiểm, hung hăng trừng trụ Trầm Lăng, gắn bó tương liên, thứ phái dưới không ngừng cọ lên bụng Trầm Lăng, bàn tay nặng nề cọ xát, thở dốc dồn dập, mang theo hàm ý háo sắc
Song song, một bàn tay vói vào phía dưới Trầm Lăng, chiếu lại động tác lúc trước của Trầm Lăng, trên người Trầm Lăng khai khẩn ranh giới, cảm thụ được chỗ tay Thác Bạt mò tới, Trầm Lăng nhất thời nóng nảy, có bọn Đông Hoàng là quá nhiều rồi, thêm một người nữa tuyệt đối sẽ chết đó
“đừng nhúc nhích nữa ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào.”
Trầm Lăng nói nhanh, một bên động tác loát, đưa tay Thác Bạt ở giữa hai chân hắn ra, nhẹ nhàng cử động, đẩy cánh tay Thác Bạt ra, đặt lên trên thứ đang đĩnh khởi đó, bắt đầu lộng.
Thân thể hai người đứng rất sát nhau, mùi vị nam tính song song tràn ngập xoang mũi của cả hai, Trầm Lăng dựa vào Thác Bạt, lãnh nghiêm mặt giáo dục Thác Bạt làm thế nào để giải quyết tinh lực dư thừa
“Ngươi thấy thoải mái hơn chưa, động đi!”
Động nửa ngày trời, Thác Bạt bĩu môi, trảo qua cánh tay Trầm Lăng, đặt lên trên cái địa phương kinh người gì đó, không chờ bị phản bác, trong miệng phát sinh thanh âm thổn thức đầy thoả mãn.
Trái tim trống trải phảng phất như bị nhồi đầy, Trầm Lăng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, chuyện gì xảy ra? Quay đầu nhìn gương mặt nghiêm trọng của Thác Bạt, biết cự tuyệt cũng vô dụng, lấy tay, tổng còn tốt hơn là phải dùng thứ khác.
Trầm Lăng tự an ủi bản thân, tuỳ ý Thác Bạt kéo tay mình làm, ma sát ở cái chỗ kia, thú nhân ở trong thời không này, tinh lực thực sự cường hãn, dù ở trên Trái đất cũng rất kinh khủng?
“Kỳ thực chính ngươi cũng có thể sờ, loại sự tình này chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm, hiểu chưa?”
“Không nên, ngươi sờ thực thoải mái, ngươi không muốn cho ta sờ, lẽ nào ngươi muốn cho cái giống đực kia sờ?”
Nói xong, gương mặt tuấn lãng trầm xuống, phút chốc đem Trầm Lăng tiến vào trong ngực, bài khai hai chân Trầm Lăng, nhượng hắn ngồi ngay ngắn trên người, phía sau dựa vào cành cây, ngón tay niệp động, đùa bỡn thứ đã đĩnh cao gì đó, một bên cắn cổ Trầm Lăng, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi, liếm mồ hôi tích lạc, khẽ rên rỉ! Những âm thanh thỉnh thoảng theo cổ họng Thác Bạt truyền ra
Hai mắt trợn trắng, nhìn lướt qua thứ trung gian giữa hai chân, liền khiến Trầm Lăng tức giận đến mất suy nghĩ, hắn nói “Bác Nhã là giống đực của ta, ta cho y sờ có gì sai, ngươi như vậy mới là không bình thường có biết hay không?”
Do muốn sớm thoát khỏi Thác Bạt, Trầm Lăng ngay cả mặt mũi đều đã muốn vứt, cứ như vậy bị Thác Bạt bắt đi, ai biết Bác Nhã có thể phát cuồng hay không, hắn cũng không muốn nghĩ Bác Nhã đã gặp chuyện không may, hơn nữa lần này hắn đi tới Ám dạ tộc, không phải là vì cái dị giới này, mà là để tìm kiếm bọn Đông Hoàng
Thác Bạt kiêu căng không biết chuỵên này, ai biết y ôm loại tâm tư nào? Phía sau lưng hắn lại xuất hiện thứ đông tây gì đó, Giản dặn hắn tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, cũng may Thác Bạt không có nhìn phía sau lưng hắn, nếu không hắn hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào
Nâng lên lớp da thú, Thác bạt ngắm nghía phong cảnh bên dưới, nhẹ nhàng gảy thứ đã bán ngẩng đầu của Trầm Lăng, cảm thụ được thân thể Trầm Lăng trong nháy mắt buộc chặt, trong đôi mắt màu trà loé lên thần thái thú vị rồi biến mất
Vai chai dầy đặt trên lỗ nhỏ, khẽ vuốt ve đỉnh, mang tới cảm giác tê dại phệ cốt, Trầm Lăng cắn chạt môi, da thú trên thân đã bị cởi, thứ phái dưới da thú lại bị Thác Bạt nắm giữ, lộ rõ ở bên ngoài
“Tên, nói cho ta biết tên của ngươi, hoặc là ta sẽ không cử động.”
Thác Bạt thú vị nắm lấy thứ kia, mang theo chút ác ý, hướng về phái trước dựng thẳng lên, để sát vào cái của Trầm Lăng, nhiệt lượng nóng bỏng truyền tới, không ngừng kích thích Trầm Lăng, nhìn Thác Bạt da mặt dày, không biết xấu hổ kia, Trầm Lăng vạn phàn bất đắc dĩ, tựa hồ những kẻ gần nhất hắn gặp phải, đều khiến hắn phải bất lực
Huyền Minh thì khỏi phải nói, Bác Nhã táo bạo nhưng cũng khiến Trầm Lăng cảm nhận một tình cảm sâu sắc
Kề sát thứ gì đó, thỉnh thoảng đụng một chút, ngón tay lạnh lẽo ở ngay trên dũng đạo trượt xuống, thỉnh thoảng đụng vào gốc dễ, trận trận sung sướng tới phệ cốt, liên tục hướng tới tứ chi.
“Trầm Lăng, ngươi TMD nhanh lên một chút động cho lão tử! Ân a……….”
Trầm Lăng vừa dứt lời, ngón tay Thác Bạt trong nháy mắt liền khởi động, cánh tay vòng ngang eo Trầm Lăng, đem Trầm Lăng giữ càng chặt, đôi mắt màu trà đầy mê man, hơi thở vững chắc, nhìn thẳng vào Trầm Lăng đang thất thần trong lòng
Muốn đem người này thành của riêng mình, sống tới vài thập niên, lần đầu tiên Thác Bạt có dục vọng cường liệt muốn chiếm giữ, muốn đem hắn giấu ở nơi y sống.
Không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, vô thì vô khắc đều có thể chạm vào hắn, hung hăng cắn xé cổ Trầm Lăng, song trọng kích thích khiến Trầm Lăng rất nhanh mất thần, thân thể ngửa ra sau
“A………..: Hô hấp gấp gáp, tuỳ ý Thác Bạt lau cho hắn, cảm thụ được thứ nóng hổi gì đó đàng kề sát bụng, thầm chửi tinh lực Thác Bạt thực quá tốt.
Trong lùm cây trống trải, một người đang liên tục thở dốc, không ngừng tháp suyễn, khàn khàn, lộ ra dụ hoặc vô hạn, bất quá lúc này cũng không ai chú ý tới, giống như trong những lùm cây kia không hề có gì tồn tại
Bầu trời xanh làm nồi bật không gian ấm áp, dã thú ở bốn phía đều kêu gào, thỉnh thoảng có tiếng rầm rập, mang tới sinh cơ bừng bừng, Trầm Lăng im lặng nhìn Thác bạt còn đang cày cấy, đáy lòng rủa thầm, tên Thác Bạt có đúng hay không chưa từng chạm qua giống cái, giống như muốn phát tiết tinh lực của vài thập niên, lòng bàn tay ma sát đã muốn phá cả ra, linh khẩu cũng đã tê dại rồi, cái thứ chết tiệt này vẫn còn sung sức như trước
Bác Nhã sau khi săn thú liền chạy về, nhìn mặt hồ trống trải, con mồi trong tay liền rơi xuống, đi tới bên hồ, nhìn chằm chằm vào vết chân bên bờ, đáy mắt nổi lên sự lạnh lẽo, là mùi của giống đực, thực lực rất mạnh.
Nửa quỳ thân thể nhìn về phương hướng Ám Dạ tộc, nhanh chóng đuổi theo bọn Ba Tạp, là giống đực của Ám Dạ tộc, trái tim đầy lo nghĩ, khiến bước đi của Bác Nhã có chút rối loạn, mặc kệ những nhánh cây cắt qua cánh tay mình, lo lắng đuổi theo phương hướng phía trước
Chúc mọi người 1 năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, năm mói năn chương này mình sẽ ko đặt pass nữa, mọi người đọc vui nha