Anh giơ tay lên, muốn lấy lại điếu thuốc, nhưng cô đã đi trước một bước, ngón tay kẹp thuốc lá chuyển phương hướng, đưa đầu điếu thuốc hơi hơi ướt kia đến bên miệng anh.
Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô cười một tiếng, mở miệng ngậm lấy.
Chu Di kéo chăn lên, che kín thân mình, chỉ dựa vào bên người Đàm Yến Tây như vậy, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có thấy em là một người rất mâu thuẫn không?”
Đàm Yến Tây nói thẳng: “Có thấy ít nhiều.”
“Em cũng thường xuyên không hiểu nổi chính mình. Nếu như cho em thêm một cơ hội, lần thứ ba gặp anh, có lẽ em sẽ không nhất định lên xe anh đâu.”
“Sao vậy, ở bên anh không vui?” Đàm Yến Tây cười hỏi.
Chu Di lắc đầu.
Chính là ngược lại. Ở bên anh, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có cảm giác run rẩy như linh hồn được đánh thức.
Đàm Yến Tây đưa tay, bắt lấy một lọn tóc dài vòng quanh ngón tay anh, cười truy hỏi: “Vậy thì tại sao chứ?”
“Bởi vì… Đã thử qua một lần, em còn muốn thử những thứ khác.” Cô thản nhiên nói dối.
Đàm Yến Tây nhìn cô rồi nói: “Nếu cho anh thêm một cơ hội, lần thứ hai gặp em, anh sẽ bắt em đi — không, là ngay lần đầu tiên.”
“Lúc anh nhét tiền vào trong ống giày của em ấy hả.” Giống như đưa tiền boa cho vũ nữ thoát y. Cho đến giờ Chu Di vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng không thể nào quên.
Đàm Yến Tây nói: “Bây giờ anh xin lỗi em, có được không?”
Chu Di nói: “Em chẳng thèm.”
Đàm Yến Tây cười ra tiếng, “Em nói là, tiền đó đã cầm đi mua mấy cân hạt dẻ rang đường. Nhưng anh thấy không phải như vậy.”
“…” Chu Di trừng mắt nhìn anh.
“Lúc đó anh nghĩ, cô gái nhỏ này thật thú vị, chẳng phải một lúc trước vừa mới lừa gạt Mạnh Thiệu Tông hay sao, tại sao lúc ném tiền lại chẳng đau lòng gì cả?”
“Anh đừng có nói là, lúc đó anh bỗng thấy có hứng thú đối với em.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Em không tin? Chẳng phải lần thứ hai gặp lại, em cũng thấy có hứng thú với anh?”
Chu Di không lên tiếng.
Mặc dù thừa nhận chuyện này cũng không có gì mất mặt, nhưng cô thấy chính miệng thừa nhận vẫn có gì đó hơi mất tự nhiên.
Yên lặng một lúc, cô quay lại chủ đề muốn nói với anh ngày hôm nay, “Sau đó anh đi ăn cùng Mạnh Thiệu Tông, biết thân phận của em. Lúc đó Mạnh Thiệu Tông nói với anh như thế nào?”
“Ông ta nói hồi trẻ không hiểu chuyện, ăn chơi hoang đường một đêm, không chú ý chơi bời ra sinh mệnh. Sau đó đưa tiền, ký thỏa thuận, hai người hai ngả.”
“Nguyên văn?”
“Nguyên văn. Anh đâu thân quen gì với ông ta, không cần phải thêm bớt đỡ lời.”
Chu Di cười lạnh một tiếng, “Chơi bời ra sinh mệnh. Lời giải thích thật nhẹ nhàng.”
Đàm Yến Tây nhìn cô, ánh mắt rất ôn hòa, tựa như nói với cô, nếu cô không ngại có thể nói với anh một chút, anh bằng lòng lắng nghe.
Chu Di thừa nhận, ban đầu cô thất thủ, chính là vì anh cũng thể hiện một sự bao dung của người từng trải như vậy, không can thiệp, không phán xét. Làm cho cô có cảm giác an toàn.
Cô ngồi làm chân có chút hơi tê, nên dần nằm xuống.
Do dự suy nghĩ một lúc lâu, cô nói:
“Nhà mẹ em trọng nam khinh nữ, chỉ cho cậu em đi học, mẹ không tốt nghiệp nổi trung học đã đi bán hàng ở trung tâm thương mại. Tiền lương thấp, bất hòa với quản lý, chịu không ít khổ sở. Khi đó Mạnh Thiệu Tông chủ động theo đuổi mẹ. Bởi vì địa vị chênh lệch, ban đầu mẹ em không nhận lời. Nhưng tính cách của mẹ rất mềm yếu, có người yêu thương bà như vậy, chăm sóc cho bà, bà không chống đỡ nổi.”
“Sau đó mang thai rồi, bà mới biết, Mạnh Thiệu Tông đã đính hôn, ngày cưới cũng đã định. Chuyện của bà và Mạnh Thiệu Tông bị nhà họ Mạnh cùng nhà vị hôn thê của ông ta biết, hai nhà cùng ra trận thay nhau gây áp lực, mẹ em chết cũng không chịu phá thai. Sau đó hai bên ký thỏa thuận, trả một lần ba trăm vạn, từ này về sau đến chết cũng không gặp lại nhau.”
“Tiền đó, thật ra đến tay mẹ em không được một phần ba. Nhà ngoại lấy đi hơn hai trăm vạn, nói là mẹ sinh con ở nhà, còn phải chăm sóc cho hai mẹ con. Nhưng tiền đến tay thì ông bà ngoại mang cho cậu hết, mua nhà, gây dựng sự nghiệp, cưới vợ… Khi đó mẹ em rốt cuộc mới thấy được thực tế rõ ràng, mang theo em dọn ra ngoài ở. Trong tay bà còn một chút tiền, tự mua một căn hộ nhỏ, cũng không đến nỗi quá túng quẫn. Sau đó quen được cha dượng em. Khi cha dượng còn sống, mẹ coi như cũng hạnh phúc. Chuyện về cha dượng em, lần trước, em đã nói qua với anh…”
Một đoạn tàn thuốc lá rơi xuống.
Chu Di ngừng một lát, quay đầu nhìn anh, lại thấy Đàm Yến Tây như đang trong trạng thái mất hồn, rất lâu không động đậy, điếu thuốc đã tắt lụi thành tro.
Cô khẽ đẩy cánh tay Đàm Yến Tây, “Anh có nghe không vậy?”
Đàm Yến Tây bừng tỉnh, đôi mắt anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, tràn ngập ý tứ trong đó, nhưng cô có chút không hiểu được.
Vẻ mặt anh do dự, muốn nói lại thôi: “Di Di…”
Chu Di chờ đợi, nhưng anh chỉ gọi một tiếng như vậy, lại không nói gì nữa.
Cô thấy nghi ngờ, “Anh muốn nói gì với em?”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, lắc đầu.
Đưa tay dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, hạ chân xuống giường, giẫm trên tấm thảm, bỗng nhiên anh đưa người sang, vén chăn lên, bế ngang người cô lên, “Đi, đi tắm nào.”
Chu Di không mặc gì trên người, xấu hổ đá đá chân muốn xuống đất tự đi, nhưng không ngăn anh được.
Đàm Yến Tây tắm rửa sạch sẽ cho cô, được một nửa, lại đặt cô vào trong bồn tắm. Nước đầy một nửa, vòi nước còn mở, chậm rãi dâng lên. Chất liệu men sứ, đụng vào thấy lạnh như băng.
Hơi nóng khắp phòng, quạt thông gió như chạy hết công suất vẫn không nổi, người ở lâu trong đó có cảm giác như thiếu dưỡng khí.
Đàm Yến Tây hôn cô nồng nhiệt, làm cô lại thấy được cảm giác đó.
Nửa đường, anh liếc mắt nhìn lên cổ chân cô, chiếc lắc chân vàng mong manh uốn lượn trên đó, ánh đèn phản chiếu lên sáng bóng lộng lẫy.
Anh nâng chân cô lên, cúi người, hôn lên mắt cá chân.
Động tác mang dáng vẻ thần phục như vậy, trong mắt anh lại có loại cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống. Hai điều này quá mâu thuẫn, làm Chu Di như muốn phát điên. Mọi thứ đều là thật, nhưng cũng có vẻ không hề chân thật.
–
Tắm thêm một lần, làm cho tóc lại ướt.
Chu Di đứng trước gương cầm máy sấy sấy tóc, không nhịn nổi, “Về nhà em muốn cắt tóc, dài quá thật là phiền.”
Đàm Yến Tây cười: “Bực bội gì thì cứ nổi giận với anh, giận dỗi với tóc làm gì.”
Anh đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay cô, “Hay để anh giúp em.”
Thật là trải nghiệm như chịu tội.
Cậu Đàm tôn quý chưa từng xuống trần gian làm qua loại chuyện này, kỹ thuật có thể nói là không hề có kỹ thuật.
Lúc thì để máy sấy quá gần, da đầu nóng bỏng lên; lúc thì ngón tay quấn chặt lấy lọn tóc, kéo đến đau xót.
Một lúc, hình như anh cũng mất kiên nhẫn, thậm chí còn châm một điếu thuốc, ngậm vào miệng, để thêm phần nhẫn nại.
May mà Chu Di cũng không hề đẩy anh ra.
Cô nhìn vào gương, mắt anh hơi híp lại, dưới áo choàng tắm lộ ra một đoạn xương quai xanh, ánh đèn chiếu lên làn da vừa trắng xanh lại lạnh lẽo. Vì không nhìn rõ ánh mắt của anh, nên ngũ quan trên mặt có vẻ quá sắc nét và lạnh lùng, hiện lên một loại cảm giác bạc tình gió mưa không suy chuyển.
Nhưng ở trong động tác không thành thạo của anh, lại có hơi ấm làm cô phải hốt hoảng.
Trong chốc lát cô đã tin rằng đó là thật.
